0 chữ
Chương 89
Chương 89: Tiểu Phẫu
Hoàng Nhân đưa cô đến bệnh viện kiểm tra trong tình trạng khá tệ. Sau khi chụp X-quang, bác sĩ lắc đầu chỉ vào phần xương gãy lệch và một mảnh vụn sắc nhọn có thể cứa vào những sợi cơ quanh đó bất cứ lúc nào. Chưa đầy nữa giờ sau, các bác sĩ đã chuẩn bị xong cho cuộc tiểu phẫu khẩn cấp.
Trong lúc chờ thuốc mê phát huy tác dụng, cô lại bị những hình ảnh ma mị xoáy vào. Từng đoạn ký ức tua ngược với tốc độ chóng mặt đang chạy trong đầu.
Cô quay về lại thời điểm bản thân vừa mới bắt tay với Bạch Cảnh. Anh đưa cho cô một tấm danh thϊếp, bảo với cô hãy giúp đỡ người này.
"Cậu ấy sẽ không phản bội em! Anh chắc chắn."
Rồi cô tìm đến Quân, dùng số tiền bản thân tích cóp cùng với sự hỗ trợ âm thầm của Bạch Cảnh mà giúp đỡ cậu ấy gầy dựng lại cơ ngơi. Sau đó cô gửi Hoàng Nhân cho cậu đào tạo một thời gian ngắn để có thể học cách điều hành công ty. Bản thân thì chật vật ở đất nước xa xôi khác tìm chỗ đứng. Một mặt phải tìm cách lấy lòng lão Bạch, cũng lập một màn tranh đấu nhầm gỡ bỏ đề phòng của bà Bạch lúc bấy giờ.
Cô nhớ lần đầu tiên mình bước chân vào thế giới ngầm. Nơi đó là một quán rượu, Bạch Cảnh đang dùng khăn lau đi vệt đỏ còn sót lại trên tay. Cảnh tượng phía sau anh là một màn khiến người khác nhìn vào phải buồn nôn.
Nhưng không, lúc đó cô bình tĩnh đến lạ kỳ, cô biết bản thân mình rồi cũng sẽ trở thành người mà mình không muốn nhất. Cô biết những gì cô có được hôm nay và sau này cũng là nhờ một tay anh đứng ra che chở. Bạch Cảnh có lẽ không phải là người tốt, nhưng ít ra anh chưa từng đối sử tệ với cô và cả... Quân nữa.
Dần dần thủ đoạn trên thương trường của cô ngày càng khốc liệt hơn. Có thể nói, nhà họ Bạch đã đào tạo ra hai con quái vật thật sự. Một sáng, một tối, triệt tiêu hết tất cả những trở ngại xung quanh làm bà Bạch đầy tự hào. Cái tên Diệc Thần từ đó cũng nổi tiếng dần với những chiến tích đầy tàn bạo. Dù các trang truyền thông có đưa tin cũng nhanh chóng bị quyền lực áp bức. Chỉ những kẻ trong cuộc mới nắm rõ nội tình nhưng cũng không một ai dám hé răng nửa lời. Cứ vậy cô lợi dụng lòng tin của bà Bạch, chờ ngày lão Bạch qua đời mà tìm cách quay về.
Dù lão Bạch rất tốt với cô nhưng suy cho cùng ông ấy vẫn đáng trách. Thứ ông ấy cần là một người thừa kế cùng huyết thống, có thể tạo ra thêm những hậu duệ sau này. Nếu từ đầu ông ấy biết cô chỉ là do bà Bạch tiện tay nhặt về thì có lẽ kết cục của cô sẽ khác rồi. Đương nhiên sau khi ông mất, mọi quyền lực đều được thu hồi về phía bà Bạch chứ không phải "người thừa kế bù nhìn" là cô.
Cứ vậy mà mỗi ngày cô chỉ có chút thời gian để ngủ, đầu óc thì luôn hoạt động hết công suất. Hết tìm cách liên lạc với công ty riêng lại phải giả vờ cùng Bạch Cảnh tranh đoạt. Thời gian rảnh trừ học ở trường để lấy bằng cấp ra thì còn phải sắp xếp giao tiếp cùng Tuấn Kiệt. Người mà bà Bạch cố tạo điều kiện cho cô tiếp cận, cũng là lời giao hẹn bí mật giữa hai người. Tối đến cô lại luyện võ suốt mấy giờ liên tục, đến khi cơ thể cạn kiệt mức năng lượng cuối cùng mới luyến tiếc nghỉ ngơi.
Lâu dần cô lại tự hỏi, bản thân làm như thế vì điều gì? Nhưng rồi bông hoa đặt trên bàn lại nhắc nhở cô về một ước mơ xa xôi. Đúng vậy, dù có thế nào đi nữa cô vẫn phải gặp được nàng. Trước đó cô cũng phải trả hết "nợ" cho Thuỳ Vân "người đã khuất lúc đó" nữa...
Khi cô tháo dần được từng mắc xích thì lại được Hoàng Nhân thông báo về tình hình của nàng lúc đó. Cô đọc từng dòng tin mà trái tim cũng quặn thắt từng cơn. Trong lúc suy nghĩ vội, cô chỉ biết gửi một khoảng tiền từ tài khoản phụ cho nàng. Hy vọng nó sẽ giúp nàng cầm cự được đến khi cô trở về, còn bản thân lại đẩy nhanh tiến độ hết mức có thể. Cô đâu biết, đó cũng là sai sót lớn nhất của mình.
Bà Bạch đánh hơi được sự bất ổn, lập tức cho điều tra. Dù không biết bà ấy đã biết được những gì, nhưng sau đó thì cô lại bị giám sát cả một thời gian dài. Dù mỗi ngày với cô cứ như đang ngồi trên đống lửa vì lo cho nàng nhưng lại chẳng thể phản kháng.
Bên này Hoàng Nhân cũng đột nhiên mất liên lạc với nàng không rõ nguyên nhân. Dù có điều tra cũng vô ích, lại còn không thể liên lạc được với cô. Cũng may lúc đó cậu cũng đã cảm thấy không ổn, bèn tự bản thân an phận, ẩn đi một thời gian cho đến lúc Quân phải ra nước ngoài.
Lúc đó cô vì sợ không còn đường lui nên mới quyết định tách Quân ra từ sớm. Nhờ cậu thành lập một công ty khác, chỉ duy trì ở mức bình thường, đề phòng trường hợp cần đến. Đó cũng là công ty sau này giật được dự án chính phủ từ tay hai con sói lão luyện trên thương trường.
...
Hoàng Nhân ngồi bên ngoài cánh cửa phòng phẫu thuật mà tâm trạng nặng nề. Ly cà phê bên cạnh cũng dần không còn hơi nóng bốc lên. Đúng lúc này cậu thấy Ngọc Thuỳ đang gấp rút chạy ngang qua hành lang bệnh viện trông rất gấp. Vừa định đuổi theo thì chuông điện thoại trong túi lại vang lên.
Cậu bỏ qua vài tin nhắn hỏi thăm từ Huỳnh Như, chỉ chăm chú nhìn vào tin nhắn của vệ sĩ. Tâm trạng lại càng phức tạp thêm...
Trong lúc chờ thuốc mê phát huy tác dụng, cô lại bị những hình ảnh ma mị xoáy vào. Từng đoạn ký ức tua ngược với tốc độ chóng mặt đang chạy trong đầu.
Cô quay về lại thời điểm bản thân vừa mới bắt tay với Bạch Cảnh. Anh đưa cho cô một tấm danh thϊếp, bảo với cô hãy giúp đỡ người này.
"Cậu ấy sẽ không phản bội em! Anh chắc chắn."
Rồi cô tìm đến Quân, dùng số tiền bản thân tích cóp cùng với sự hỗ trợ âm thầm của Bạch Cảnh mà giúp đỡ cậu ấy gầy dựng lại cơ ngơi. Sau đó cô gửi Hoàng Nhân cho cậu đào tạo một thời gian ngắn để có thể học cách điều hành công ty. Bản thân thì chật vật ở đất nước xa xôi khác tìm chỗ đứng. Một mặt phải tìm cách lấy lòng lão Bạch, cũng lập một màn tranh đấu nhầm gỡ bỏ đề phòng của bà Bạch lúc bấy giờ.
Nhưng không, lúc đó cô bình tĩnh đến lạ kỳ, cô biết bản thân mình rồi cũng sẽ trở thành người mà mình không muốn nhất. Cô biết những gì cô có được hôm nay và sau này cũng là nhờ một tay anh đứng ra che chở. Bạch Cảnh có lẽ không phải là người tốt, nhưng ít ra anh chưa từng đối sử tệ với cô và cả... Quân nữa.
Dần dần thủ đoạn trên thương trường của cô ngày càng khốc liệt hơn. Có thể nói, nhà họ Bạch đã đào tạo ra hai con quái vật thật sự. Một sáng, một tối, triệt tiêu hết tất cả những trở ngại xung quanh làm bà Bạch đầy tự hào. Cái tên Diệc Thần từ đó cũng nổi tiếng dần với những chiến tích đầy tàn bạo. Dù các trang truyền thông có đưa tin cũng nhanh chóng bị quyền lực áp bức. Chỉ những kẻ trong cuộc mới nắm rõ nội tình nhưng cũng không một ai dám hé răng nửa lời. Cứ vậy cô lợi dụng lòng tin của bà Bạch, chờ ngày lão Bạch qua đời mà tìm cách quay về.
Cứ vậy mà mỗi ngày cô chỉ có chút thời gian để ngủ, đầu óc thì luôn hoạt động hết công suất. Hết tìm cách liên lạc với công ty riêng lại phải giả vờ cùng Bạch Cảnh tranh đoạt. Thời gian rảnh trừ học ở trường để lấy bằng cấp ra thì còn phải sắp xếp giao tiếp cùng Tuấn Kiệt. Người mà bà Bạch cố tạo điều kiện cho cô tiếp cận, cũng là lời giao hẹn bí mật giữa hai người. Tối đến cô lại luyện võ suốt mấy giờ liên tục, đến khi cơ thể cạn kiệt mức năng lượng cuối cùng mới luyến tiếc nghỉ ngơi.
Khi cô tháo dần được từng mắc xích thì lại được Hoàng Nhân thông báo về tình hình của nàng lúc đó. Cô đọc từng dòng tin mà trái tim cũng quặn thắt từng cơn. Trong lúc suy nghĩ vội, cô chỉ biết gửi một khoảng tiền từ tài khoản phụ cho nàng. Hy vọng nó sẽ giúp nàng cầm cự được đến khi cô trở về, còn bản thân lại đẩy nhanh tiến độ hết mức có thể. Cô đâu biết, đó cũng là sai sót lớn nhất của mình.
Bà Bạch đánh hơi được sự bất ổn, lập tức cho điều tra. Dù không biết bà ấy đã biết được những gì, nhưng sau đó thì cô lại bị giám sát cả một thời gian dài. Dù mỗi ngày với cô cứ như đang ngồi trên đống lửa vì lo cho nàng nhưng lại chẳng thể phản kháng.
Bên này Hoàng Nhân cũng đột nhiên mất liên lạc với nàng không rõ nguyên nhân. Dù có điều tra cũng vô ích, lại còn không thể liên lạc được với cô. Cũng may lúc đó cậu cũng đã cảm thấy không ổn, bèn tự bản thân an phận, ẩn đi một thời gian cho đến lúc Quân phải ra nước ngoài.
Lúc đó cô vì sợ không còn đường lui nên mới quyết định tách Quân ra từ sớm. Nhờ cậu thành lập một công ty khác, chỉ duy trì ở mức bình thường, đề phòng trường hợp cần đến. Đó cũng là công ty sau này giật được dự án chính phủ từ tay hai con sói lão luyện trên thương trường.
...
Hoàng Nhân ngồi bên ngoài cánh cửa phòng phẫu thuật mà tâm trạng nặng nề. Ly cà phê bên cạnh cũng dần không còn hơi nóng bốc lên. Đúng lúc này cậu thấy Ngọc Thuỳ đang gấp rút chạy ngang qua hành lang bệnh viện trông rất gấp. Vừa định đuổi theo thì chuông điện thoại trong túi lại vang lên.
Cậu bỏ qua vài tin nhắn hỏi thăm từ Huỳnh Như, chỉ chăm chú nhìn vào tin nhắn của vệ sĩ. Tâm trạng lại càng phức tạp thêm...
3
0
4 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
