0 chữ
Chương 58
Chương 58: Anh Trai Tôi Đâu
"A..." Cô bật dậy từ cơn ác mộng nhưng cơ thể lại không nghe theo sự điều khiển, cơn đau nhứt len lỏi trong từng tế bào.
Trước mắt là trần nhà trắng xoá quen thuộc, cô vẫn chưa thể phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ.
Nàng đang ngồi ngủ cạnh đó cũng bị tiếng hét của cô đánh thức. Thấy tình trạng của cô giống hệt như lần trước ở công ty khiến nàng lo lắng, lập tức chạy đi gọi bác sĩ vì sợ cô sẽ lại tự làm mình bị thương.
Hơn mười phút sau bác sĩ mới gọi nàng vào trao đổi. Đây là bệnh viện tư dưới danh nghĩa Bạch Cảnh nên lúc cô được đưa tới đã có bác sĩ riêng phụ trách, phòng bệnh cũng là loại tốt nhất.
Nàng: "Cậu ấy có sao không bác sĩ?"
"Không sao đâu, chỉ là bị mất khống chế cảm xúc mà thôi, nếu lát nữa bệnh nhân tỉnh lại không có dấu hiệu làm loạn thì cô có thể giúp cởi khoá tay." Bác sĩ đáp.
"Vậy tại sao cậu ấy lại bị như vậy ạ?" Nàng lo lắng hỏi.
Bác sĩ nhìn thấy được sự quan tâm của nàng dành cho cô, cũng mềm lòng nhẹ nhàng giải thích: "Có lẽ trước kia cô ấy từng gặp tai nạn hoặc khả năng cao là di chứng của bệnh trầm cảm, điều này có lẽ cô phải hỏi bệnh nhân thì mới biết được, tôi đi trước."
"Được! Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ gật đầu rồi cùng hộ lý rời đi, để lại nàng với đôi mắt thâm quần đang nhìn chăm chú vào cô với vẻ chua sót.
Cô nằm trên giường, một chân bị gãy phải bó bột, băng gạc quấn đầy khắp cơ thể gầy gò. Đôi mắt cô nhắm lại nhưng hai hàng lông mày vẫn cau chặt, mồ hôi rịn ra như thể đang rất khó chịu làm miếng băng cá nhân cũng bong tróc.
Nàng tiến đến cạnh cô, nhẹ xoa giữa mi tâm rồi nhìn xuống bốn sợi dây đang cố định tay chân cô vào bốn góc giường. Cứ thế, nàng ngồi cạnh cô tới khi cô một lần nữa tỉnh lại, nàng muốn mình là người đầu tiên xuất hiện trước mặt cô.
Hơn một giờ đồng hồ trôi qua, cô cũng dần lấy lại ý thức, không còn mơ hồ lẫn lộn giữa thực tại và cơn mơ, cảm xúc cũng dần ổn định hơn.
"Cậu thấy sao rồi? Còn đau nhiều không?" Nàng vội đưa mặt đến gần hỏi han khi thấy cô khẽ mở mắt nhìn xung quanh, con ngươi cũng đã trở lại bình thường.
Cô lắc đầu, muốn mở miệng nhưng lại nhận ra mình không còn chút sức lực, đành dùng ánh mắt nhìn về phía bình nước trên bàn. Nàng hiểu ý, vội vàng tiến lại rót nước rồi tháo dây cố định ra, đút nước cho cô.
"Anh trai tôi đâu?" Cô dùng hết sức lực, cất giọng khàn đυ.c.
Nàng nghe xong câu hỏi, chẳng dám nhìn thẳng vào cô nên đành tránh né câu trả lời.
"Cậu hôn mê năm ngày rồi..."
"Trả lời tôi! Anh trai tôi thế nào rồi? Anh ấy bị thương có nặng không?"
Không nhận được lời hồi đáp, cũng chẳng có âm thanh phát ra từ đối diện. Cô nhắm nghiền hai mắt lại, cảm nhận nỗi đau cào cấu từ tâm hồn lẫn thể xác. Nàng thấy cô đau lòng, bản thân cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ còn biết ôm lấy cô cùng khóc trong sự bất lực.
Trước mắt là trần nhà trắng xoá quen thuộc, cô vẫn chưa thể phân biệt được đâu là thật, đâu là mơ.
Nàng đang ngồi ngủ cạnh đó cũng bị tiếng hét của cô đánh thức. Thấy tình trạng của cô giống hệt như lần trước ở công ty khiến nàng lo lắng, lập tức chạy đi gọi bác sĩ vì sợ cô sẽ lại tự làm mình bị thương.
Hơn mười phút sau bác sĩ mới gọi nàng vào trao đổi. Đây là bệnh viện tư dưới danh nghĩa Bạch Cảnh nên lúc cô được đưa tới đã có bác sĩ riêng phụ trách, phòng bệnh cũng là loại tốt nhất.
Nàng: "Cậu ấy có sao không bác sĩ?"
"Không sao đâu, chỉ là bị mất khống chế cảm xúc mà thôi, nếu lát nữa bệnh nhân tỉnh lại không có dấu hiệu làm loạn thì cô có thể giúp cởi khoá tay." Bác sĩ đáp.
Bác sĩ nhìn thấy được sự quan tâm của nàng dành cho cô, cũng mềm lòng nhẹ nhàng giải thích: "Có lẽ trước kia cô ấy từng gặp tai nạn hoặc khả năng cao là di chứng của bệnh trầm cảm, điều này có lẽ cô phải hỏi bệnh nhân thì mới biết được, tôi đi trước."
"Được! Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ gật đầu rồi cùng hộ lý rời đi, để lại nàng với đôi mắt thâm quần đang nhìn chăm chú vào cô với vẻ chua sót.
Cô nằm trên giường, một chân bị gãy phải bó bột, băng gạc quấn đầy khắp cơ thể gầy gò. Đôi mắt cô nhắm lại nhưng hai hàng lông mày vẫn cau chặt, mồ hôi rịn ra như thể đang rất khó chịu làm miếng băng cá nhân cũng bong tróc.
Nàng tiến đến cạnh cô, nhẹ xoa giữa mi tâm rồi nhìn xuống bốn sợi dây đang cố định tay chân cô vào bốn góc giường. Cứ thế, nàng ngồi cạnh cô tới khi cô một lần nữa tỉnh lại, nàng muốn mình là người đầu tiên xuất hiện trước mặt cô.
"Cậu thấy sao rồi? Còn đau nhiều không?" Nàng vội đưa mặt đến gần hỏi han khi thấy cô khẽ mở mắt nhìn xung quanh, con ngươi cũng đã trở lại bình thường.
Cô lắc đầu, muốn mở miệng nhưng lại nhận ra mình không còn chút sức lực, đành dùng ánh mắt nhìn về phía bình nước trên bàn. Nàng hiểu ý, vội vàng tiến lại rót nước rồi tháo dây cố định ra, đút nước cho cô.
"Anh trai tôi đâu?" Cô dùng hết sức lực, cất giọng khàn đυ.c.
Nàng nghe xong câu hỏi, chẳng dám nhìn thẳng vào cô nên đành tránh né câu trả lời.
"Cậu hôn mê năm ngày rồi..."
"Trả lời tôi! Anh trai tôi thế nào rồi? Anh ấy bị thương có nặng không?"
Không nhận được lời hồi đáp, cũng chẳng có âm thanh phát ra từ đối diện. Cô nhắm nghiền hai mắt lại, cảm nhận nỗi đau cào cấu từ tâm hồn lẫn thể xác. Nàng thấy cô đau lòng, bản thân cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ còn biết ôm lấy cô cùng khóc trong sự bất lực.
3
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
