0 chữ
Chương 41
Chương 41: Đấu Thầu
"Ting... Ting..." Điện thoại cá nhân thông báo có tin nhắn mới, bà Bạch nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên đó rồi cau mày.
"Con thực sự muốn như vậy sao?"
...
"Cốc cốc"
"Vào đi."
"Cạch." Cánh cửa văn phòng giám đốc mở ra, Ngọc Thuỳ bước vào với hai phần đồ ăn trên tay.
"Chị!"
"Em tới đây làm gì?"
"Chị! Em xin lỗi..."
Cô nhìn Ngọc Thuỳ đang đứng ủ rũ thì bất đắt dĩ thở dài.
"Được rồi! Chị cũng không nên lớn tiếng với em, hôm nay có việc gì lại đến đây?"
"Em làm đồ ăn sáng cho chị."
"Để đó đi, chị không đói."
"Thôi! Ăn một chút với em đi được không?"
Mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Ngọc Thuỳ cô lại cảm thấy tội lỗi, không cách nào có thể từ chối con bé, chỉ trừ chuyện có liên quan đến nàng thì thế nào cũng được.
Hôm nay cũng đã được hai tuần, cô nhờ Hoàng Nhân lái xe đến đón nàng về nhà, tăng thêm vệ sĩ cải trang canh gác xung quanh khu vực chung cư. Cô không muốn xuất hiện ở đó để làm ảnh hưởng đến nàng thêm nữa.
Về phía vụ tai nạn, cảnh sát chỉ kết luận xe gặp trục trặc nên tài xế bị mất lái, chỉ cần bồi thường là được. Còn tên tài xế cô vẫn đang cho người tìm hắn để điều tra.
Suốt hai tuần này ông Tâm cùng con trai mình dùng đủ loại quan hệ để gặp cô nhưng không được.
Dùng cơm xong cô đưa Ngọc Thuỳ về rồi lái xe thẳng đến chỗ đấu thầu, không ngoài dự đoán hai người họ đã chạm mặt nhau. Cô không quan tâm trước đó hai người đã nói những lời khó nghe gì với nhau, cô chỉ giữ thái độ trung lập ngồi một chỗ chờ kết quả như một người không liên quan.
"Cái gì chứ hả?" Ông Dương gầm lên kéo cổ áo thằng con trai mình.
"Ba... Buông con ra..." Tuấn Kiệt sợ bị mất hình tượng trước mặt cô nên cố gắn vùng ra khỏi tay ba mình.
Bên này sắc mặt bà Bạch cũng không khá hơn là bao, chẳng ai có thể nghĩ ra được một công ty nhỏ bé không ai biết tới lại đưa ra được mức giá nhỉnh hơn cả một tập đoàn lớn chỉ chưa tới một phần trăm. Nếu nói không có nội gián chắc chắn không ai tin, nhưng bản kế hoạch này chỉ duy nhất một mình bà chỉnh sửa cuối cùng trước khi đem đến thì không thể nào như vậy được.
Ánh mắt bà và ông ta dời sang cô đang ngồi một góc với nụ cười nữa miệng, MC phía trên cũng đang trao đổi với người đại diện công ty trúng thầu.
Cô chỉ đến xem kết quả rồi rời đi, cô biết rằng trận chiến thực sự chỉ mới sắp bắt đầu mà thôi.
...
"Được rồi vậy em về trước nha!" Hoàng Nhân đưa hai người về tới chung cư rồi tạm biệt.
"Cảm ơn nhiều nha."
"Không có gì đâu mà."
Huỳnh Như phụ nàng xách túi hành lý lên lầu xong lại vội chạy đi rót cốc nước cho hai người.
"Cậu uống đi."
"Cảm ơn."
"Oáp... Tôi ngủ trưa một lát nha, có gì gọi tôi dậy!"
"Được."
Mười mấy ngày ở bệnh viện ồn ào, Huỳnh Như chả ngủ được mấy, quần thâm nơi mắt cũng thấy rõ, cô nàng quyết tâm khi về nhà được sẽ ngủ một giấc thật đã mới chịu.
Thấy Huỳnh Như đã ngủ say trên ghế dựa, nàng lặng lẽ tiến vào phòng, mở ra ngăn tủ vẫn luôn bị khoá trái. Nhìn những thứ bên trong, nàng dùng tay không bị thương lau chùi sơ qua tất cả rồi khóa lại, trong lòng xuất hiện chút cảm giác gì đó không hiểu được.
Mới đó đã đến bảy giờ tối, nàng không muốn phiền Huỳnh Như nấu ăn nên hai người đành tản bộ bên ngoài tìm quán ăn đêm.
"A... Bên đó có bán kẹo chỉ, cậu đợi ở đây đi, mình đi mua." Huỳnh Như nói xong thì chạy lại gần đám đông bên đường.
Trong lúc chờ đợi, nàng nhìn xung quanh thì phát hiện gần đó có một bóng người mặc đồ đen, đang đứng nhìn xa xăm về phía chung cư.
"Ngân!"
Nghe thấy tên mình, cô chậm rãi xoay người lại, mỉm cười khi nhìn thấy nàng.
Vừa nãy cô xắp xếp xong mọi chuyện thì bỗng cảm thấy thật nhớ nàng, vốn chỉ dự định đứng đây một lúc xem có thể may mắn thấy được nàng từ xa hay không thì đã nghe thấy giọng nàng phát ra sau lưng.
"Cậu đứng đây làm gì vậy? Vừa giải quyết công việc xong à?" Nàng thấy cô vẫn mặc trang phục như thường lệ thì hỏi.
"Ừm... Mình tan làm định ghé chỗ cậu một chút nhưng thấy trễ quá sợ làm phiền."
"Phiền gì chứ, cậu ăn gì chưa? Đi chung luôn nha."
"Được chứ!"
"Này! Tớ mua được rồi!" Huỳnh Như chạy lại từ phía sau hét lên, trên tay cầm hai túi kẹo.
"Ơ... Ngân cũng ở đây à?" Cô nàng thấy hơi khó sử vì chỉ mua hai cái kẹo, biết vậy đã mua nhiều hơn rồi.
"Mình không ăn đồ ngọt." Như đọc được suy nghĩ viết trên mặt Huỳnh Như, cô cười khẽ.
"Này."
"Hở?"
Cô thấy nàng dùng một tay chia miếng kẹo thành hai nữa rồi đặt lên bàn tay đang còn bó bột, chậm rãi dùng tay còn lại lựa sạch đậu phộng bên trong ra.
"Ngọt lắm, tôi ăn không hết." Nàng đưa một nữa không có đậu phộng bên trong cho cô.
"Tôi... Ừm... Cảm ơn!"
Cô định từ chối nhưng nàng đã nhanh tay đưa đến trước miệng cô, cô nhận lấy rồi cắn một miếng.
"Ừm... Thật ngọt!"
Cô không ngờ nàng vẫn nhớ cô không thể ăn đậu phộng.
Huỳnh Như: "..."
"Hai người này còn thấy tôi không? Tự nhiên tôi muốn bội thực vậy? Như này mà bảo không có gian tình, ai tin? Hừ!" Cô nàng nghĩ thầm.
Ăn xong ba người cũng bước đến trước một quán lẩu một người, gọi là lẩu một người vì một phần chỉ nhỏ gọn vừa đủ một người ăn, hợp với túi tiền của công nhân và các bạn trẻ đi hẹn hò.
"Ngân này! Tí nữa cậu đưa Kiều về giúp tôi được không? Tôi có chút chuyện riêng."
"Được! Vậy tạm biệt."
"Ơ... Cậu..." Nàng chưa nói xong đã thấy cô nàng chạy nhanh đi mất.
"Cậu ấy thì có việc gì gấp? Chẳng lẽ hẹn hò?" Nàng thắc mắc.
Cô cười không đáp, nàng đúng là dự liệu như thần, vừa nãy cô đã lén gửi tin nhắn nhờ Hoàng Nhân dùng mỹ nam kế nhắn cho Huỳnh Như rủ đi ăn tối.
"Ăn lẩu không?" Nàng hỏi.
"Cũng được."
Vì là quán lề đường nên hai người gọi món nhanh rồi tìm một bàn trống ngồi đợi.
Rất nhanh phục vụ đã mang lên một nồi nước lẩu nghi ngút khói đặt trên một bếp cồn nhỏ, theo sau những món nhúng và rau hai người gọi thêm.
Cô cởϊ áσ khoác ra để một bên, xoắn tay áo cho mỗi món một chút vào, đợi chín thì gắp ra một bên.
"Há miệng a..."
Nàng chưa kịp định thần đã theo phản xạ há miệng ăn một miếng bò được cô nhúng kỹ.
"Ơ... Mình tự gắp được mà?"
"Tay cậu như vậy không tiện đâu!"
"Không sao! Cậu ăn đi mình dùng được..."
Chưa nói hết câu, cô đã bỏ vô miệng nàng thêm một đũa rồi cười nhẹ, đứng lên.
"Chờ tôi một chút."
Nàng vừa định nói là mình thuận tay trái, có thể tự ăn được nhưng chưa đợi nàng kịp nuốt phần thức ăn trong miệng thì cô đã biến mất.
Chỉ mất gần mười phút đã thấy cô vội vã quay lại, trên tay là hai ly sữa tươi trân châu đường đen.
"Cậu đi mua nước à?"
Cô mỉm cười gật đầu, đưa nàng một chiếc túi bóng nhỏ rồi thản nhiên nhúng đồ ăn bỏ vào chén nàng. Bên trong túi là một chiếc nĩa mới và một viên thuốc nhỏ bên dưới.
"Cậu dùng nĩa ghim đồ ăn đi."
"Cảm ơn! Mà đây là thuốc gì vậy?" Nàng hỏi.
"Hả?"
Cô sực nhớ ra vừa nãy vội quá đã bỏ luôn viên thuốc vừa mua vào túi, đành đưa tay nhận lại viên thuốc rồi uốn vào trước mặt nàng.
"Cậu bị gì mà uốn thuốc?"
"Thuốc tiêu thôi! Dạo này mình ăn không tiêu lắm."
Cô có thói quen không uốn thuốc với nước lọc vì sợ đắng, dự định chờ lấy nước xong thì uốn vào nhưng lại vội quá quên mất.
Nàng biết cô nói dối vì nàng cũng có lần dùng thuốc đó, chắc chắn không phải là thuốc tiêu nhưng nàng không muốn vạch trần.
Ăn uống xong, nàng nhìn điện thoại, còn chưa tới chín giờ, bỗng tầm mắt nàng nhìn lên phía trên một chút, trong lòng hiện ra một suy nghĩ.
Nàng: "Bây giờ cậu phải về ngay à?"
Cô: "Cậu muốn về sao?"
Nàng: "Đi dạo chút không? Mấy hôm nay ở bệnh viện ngột ngạt quá."
Cô: "Được chứ! À mà tôi biết một chỗ hay lắm, muốn đi không?"
Nàng: "Được!"
Hai người cười nói vui vẻ lên xe, phía sau, một cô gái ăn mặc kín đáo đang nắm chặt hai bàn tay thành quyền.
"Con thực sự muốn như vậy sao?"
...
"Cốc cốc"
"Vào đi."
"Cạch." Cánh cửa văn phòng giám đốc mở ra, Ngọc Thuỳ bước vào với hai phần đồ ăn trên tay.
"Chị!"
"Em tới đây làm gì?"
"Chị! Em xin lỗi..."
Cô nhìn Ngọc Thuỳ đang đứng ủ rũ thì bất đắt dĩ thở dài.
"Được rồi! Chị cũng không nên lớn tiếng với em, hôm nay có việc gì lại đến đây?"
"Em làm đồ ăn sáng cho chị."
"Để đó đi, chị không đói."
"Thôi! Ăn một chút với em đi được không?"
Mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Ngọc Thuỳ cô lại cảm thấy tội lỗi, không cách nào có thể từ chối con bé, chỉ trừ chuyện có liên quan đến nàng thì thế nào cũng được.
Hôm nay cũng đã được hai tuần, cô nhờ Hoàng Nhân lái xe đến đón nàng về nhà, tăng thêm vệ sĩ cải trang canh gác xung quanh khu vực chung cư. Cô không muốn xuất hiện ở đó để làm ảnh hưởng đến nàng thêm nữa.
Suốt hai tuần này ông Tâm cùng con trai mình dùng đủ loại quan hệ để gặp cô nhưng không được.
Dùng cơm xong cô đưa Ngọc Thuỳ về rồi lái xe thẳng đến chỗ đấu thầu, không ngoài dự đoán hai người họ đã chạm mặt nhau. Cô không quan tâm trước đó hai người đã nói những lời khó nghe gì với nhau, cô chỉ giữ thái độ trung lập ngồi một chỗ chờ kết quả như một người không liên quan.
"Cái gì chứ hả?" Ông Dương gầm lên kéo cổ áo thằng con trai mình.
"Ba... Buông con ra..." Tuấn Kiệt sợ bị mất hình tượng trước mặt cô nên cố gắn vùng ra khỏi tay ba mình.
Bên này sắc mặt bà Bạch cũng không khá hơn là bao, chẳng ai có thể nghĩ ra được một công ty nhỏ bé không ai biết tới lại đưa ra được mức giá nhỉnh hơn cả một tập đoàn lớn chỉ chưa tới một phần trăm. Nếu nói không có nội gián chắc chắn không ai tin, nhưng bản kế hoạch này chỉ duy nhất một mình bà chỉnh sửa cuối cùng trước khi đem đến thì không thể nào như vậy được.
Cô chỉ đến xem kết quả rồi rời đi, cô biết rằng trận chiến thực sự chỉ mới sắp bắt đầu mà thôi.
...
"Được rồi vậy em về trước nha!" Hoàng Nhân đưa hai người về tới chung cư rồi tạm biệt.
"Cảm ơn nhiều nha."
"Không có gì đâu mà."
Huỳnh Như phụ nàng xách túi hành lý lên lầu xong lại vội chạy đi rót cốc nước cho hai người.
"Cậu uống đi."
"Cảm ơn."
"Oáp... Tôi ngủ trưa một lát nha, có gì gọi tôi dậy!"
"Được."
Mười mấy ngày ở bệnh viện ồn ào, Huỳnh Như chả ngủ được mấy, quần thâm nơi mắt cũng thấy rõ, cô nàng quyết tâm khi về nhà được sẽ ngủ một giấc thật đã mới chịu.
Thấy Huỳnh Như đã ngủ say trên ghế dựa, nàng lặng lẽ tiến vào phòng, mở ra ngăn tủ vẫn luôn bị khoá trái. Nhìn những thứ bên trong, nàng dùng tay không bị thương lau chùi sơ qua tất cả rồi khóa lại, trong lòng xuất hiện chút cảm giác gì đó không hiểu được.
"A... Bên đó có bán kẹo chỉ, cậu đợi ở đây đi, mình đi mua." Huỳnh Như nói xong thì chạy lại gần đám đông bên đường.
Trong lúc chờ đợi, nàng nhìn xung quanh thì phát hiện gần đó có một bóng người mặc đồ đen, đang đứng nhìn xa xăm về phía chung cư.
"Ngân!"
Nghe thấy tên mình, cô chậm rãi xoay người lại, mỉm cười khi nhìn thấy nàng.
Vừa nãy cô xắp xếp xong mọi chuyện thì bỗng cảm thấy thật nhớ nàng, vốn chỉ dự định đứng đây một lúc xem có thể may mắn thấy được nàng từ xa hay không thì đã nghe thấy giọng nàng phát ra sau lưng.
"Cậu đứng đây làm gì vậy? Vừa giải quyết công việc xong à?" Nàng thấy cô vẫn mặc trang phục như thường lệ thì hỏi.
"Ừm... Mình tan làm định ghé chỗ cậu một chút nhưng thấy trễ quá sợ làm phiền."
"Phiền gì chứ, cậu ăn gì chưa? Đi chung luôn nha."
"Được chứ!"
"Này! Tớ mua được rồi!" Huỳnh Như chạy lại từ phía sau hét lên, trên tay cầm hai túi kẹo.
"Ơ... Ngân cũng ở đây à?" Cô nàng thấy hơi khó sử vì chỉ mua hai cái kẹo, biết vậy đã mua nhiều hơn rồi.
"Mình không ăn đồ ngọt." Như đọc được suy nghĩ viết trên mặt Huỳnh Như, cô cười khẽ.
"Này."
"Hở?"
Cô thấy nàng dùng một tay chia miếng kẹo thành hai nữa rồi đặt lên bàn tay đang còn bó bột, chậm rãi dùng tay còn lại lựa sạch đậu phộng bên trong ra.
"Ngọt lắm, tôi ăn không hết." Nàng đưa một nữa không có đậu phộng bên trong cho cô.
"Tôi... Ừm... Cảm ơn!"
Cô định từ chối nhưng nàng đã nhanh tay đưa đến trước miệng cô, cô nhận lấy rồi cắn một miếng.
"Ừm... Thật ngọt!"
Cô không ngờ nàng vẫn nhớ cô không thể ăn đậu phộng.
Huỳnh Như: "..."
"Hai người này còn thấy tôi không? Tự nhiên tôi muốn bội thực vậy? Như này mà bảo không có gian tình, ai tin? Hừ!" Cô nàng nghĩ thầm.
Ăn xong ba người cũng bước đến trước một quán lẩu một người, gọi là lẩu một người vì một phần chỉ nhỏ gọn vừa đủ một người ăn, hợp với túi tiền của công nhân và các bạn trẻ đi hẹn hò.
"Ngân này! Tí nữa cậu đưa Kiều về giúp tôi được không? Tôi có chút chuyện riêng."
"Được! Vậy tạm biệt."
"Ơ... Cậu..." Nàng chưa nói xong đã thấy cô nàng chạy nhanh đi mất.
"Cậu ấy thì có việc gì gấp? Chẳng lẽ hẹn hò?" Nàng thắc mắc.
Cô cười không đáp, nàng đúng là dự liệu như thần, vừa nãy cô đã lén gửi tin nhắn nhờ Hoàng Nhân dùng mỹ nam kế nhắn cho Huỳnh Như rủ đi ăn tối.
"Ăn lẩu không?" Nàng hỏi.
"Cũng được."
Vì là quán lề đường nên hai người gọi món nhanh rồi tìm một bàn trống ngồi đợi.
Rất nhanh phục vụ đã mang lên một nồi nước lẩu nghi ngút khói đặt trên một bếp cồn nhỏ, theo sau những món nhúng và rau hai người gọi thêm.
Cô cởϊ áσ khoác ra để một bên, xoắn tay áo cho mỗi món một chút vào, đợi chín thì gắp ra một bên.
"Há miệng a..."
Nàng chưa kịp định thần đã theo phản xạ há miệng ăn một miếng bò được cô nhúng kỹ.
"Ơ... Mình tự gắp được mà?"
"Tay cậu như vậy không tiện đâu!"
"Không sao! Cậu ăn đi mình dùng được..."
Chưa nói hết câu, cô đã bỏ vô miệng nàng thêm một đũa rồi cười nhẹ, đứng lên.
"Chờ tôi một chút."
Nàng vừa định nói là mình thuận tay trái, có thể tự ăn được nhưng chưa đợi nàng kịp nuốt phần thức ăn trong miệng thì cô đã biến mất.
Chỉ mất gần mười phút đã thấy cô vội vã quay lại, trên tay là hai ly sữa tươi trân châu đường đen.
"Cậu đi mua nước à?"
Cô mỉm cười gật đầu, đưa nàng một chiếc túi bóng nhỏ rồi thản nhiên nhúng đồ ăn bỏ vào chén nàng. Bên trong túi là một chiếc nĩa mới và một viên thuốc nhỏ bên dưới.
"Cậu dùng nĩa ghim đồ ăn đi."
"Cảm ơn! Mà đây là thuốc gì vậy?" Nàng hỏi.
"Hả?"
Cô sực nhớ ra vừa nãy vội quá đã bỏ luôn viên thuốc vừa mua vào túi, đành đưa tay nhận lại viên thuốc rồi uốn vào trước mặt nàng.
"Cậu bị gì mà uốn thuốc?"
"Thuốc tiêu thôi! Dạo này mình ăn không tiêu lắm."
Cô có thói quen không uốn thuốc với nước lọc vì sợ đắng, dự định chờ lấy nước xong thì uốn vào nhưng lại vội quá quên mất.
Nàng biết cô nói dối vì nàng cũng có lần dùng thuốc đó, chắc chắn không phải là thuốc tiêu nhưng nàng không muốn vạch trần.
Ăn uống xong, nàng nhìn điện thoại, còn chưa tới chín giờ, bỗng tầm mắt nàng nhìn lên phía trên một chút, trong lòng hiện ra một suy nghĩ.
Nàng: "Bây giờ cậu phải về ngay à?"
Cô: "Cậu muốn về sao?"
Nàng: "Đi dạo chút không? Mấy hôm nay ở bệnh viện ngột ngạt quá."
Cô: "Được chứ! À mà tôi biết một chỗ hay lắm, muốn đi không?"
Nàng: "Được!"
Hai người cười nói vui vẻ lên xe, phía sau, một cô gái ăn mặc kín đáo đang nắm chặt hai bàn tay thành quyền.
3
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
