TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 35: Đến Nhà Tôi

Suốt một tuần sau đó nàng vẫn không thấy cô đến công ty, Hoàng Nhân phụ trách phân công việc cho nàng nhưng kỳ lạ thay, mỗi tài liệu quan trọng chỉ sau một buổi tối đều sẽ có chữ ký của cô, đặt ngay ngắn trên bàn.

Nhiều lần nàng thử gọi cho cô nhưng không có tín hiệu điện thoại, Hoàng Nhân cũng trả lời là không biết cô ở đâu, chỉ làm đúng nhiệm vụ được giao qua tin nhắn.

Ngọc Thuỳ mỗi ngày đều chạy đến tìm cô, có hôm còn xông thẳng lên văn phòng nhưng không gặp, chỉ có thể tức giận chạy đến tập đoàn tìm Bạch phu nhân kể lể, từ hai hôm trước cũng không còn đến công ty nữa.

Hôm nay lại là một ngày cuối tuần, mọi người bên dưới được về sớm hơn ba mươi phút. Hoàng Nhân vừa mang theo nàng lần đầu đi gặp đối tác của dự án mới, để nàng quen dần nên về khá trễ.

"Trễ quá rồi, chấm công xong em đưa chị về nhé!" Tới công ty cũng đã hơn bảy giờ tối, Hoàng Nhân ngõ ý muốn đưa nàng về.

"Không cần đâu! Tôi lên phòng lấy máy tính rồi về sau, giờ này vẫn chưa trễ lắm đâu." Nàng từ chối.

"Ừm... Thôi được! Nhớ chấm công tăng ca đó, em đi trước!"

"Tạm biệt."

Nàng chấm công xong thì đi đến thang máy lên văn phòng, vì toà nhà có bảo vệ trực thay ca nên ban đêm vẫn bật đèn sáng toàn bộ hành lang.

Mở cửa phòng ra, nàng tìm thấy máy tính trên bàn, dự định dùng ké mạng tải vài bộ phim về để xem gϊếŧ thời gian ngày mai vì mạng ở nhà trọ rất chậm.

Đang ngồi chờ đến gần tám giờ thì nàng nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa. Tim đập thình thịch theo nhịp bước chân càng gần... Nàng không sợ ma nhưng lại sợ ăn trộm, bèn nhẹ nhàng tiến đến tắt đèn núp sau cánh cửa chờ sẵn.

"Cạch." Cánh cửa mở ra nhẹ nhàng.

Nàng thầm nghĩ trong lòng là "chuyến này thì xong thật rồi, có thể bẻ khoá chỉ vài giây thì chắc chắn không phải tên trộm bình thường."

"Cậu làm gì ở đây?" Cô bật đèn lên thấy nàng đứng đờ người sau cánh cửa thì thắc mắc.

"Ơ... Là cậu à?" Nàng thấy cô thì ngạc nhiên, trái tim treo lơ lửng cũng dần yên tâm hơn.

"Không là tôi thì cậu tưởng ai? Bảo vệ canh phòng nghiêm ngặt như vậy ai dám tự tiện lên đây? Mà giờ này sao cậu chưa về nữa?" Cô hỏi một tràng liên tục.

Nàng kể lại chuyện về trễ và tải phim cho cô nghe, xong lại ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô. Bấy giờ nàng mới để ý, hai má cô ửng đỏ, thân hình cũng lung lay không vững.

"Cậu say à? Đừng nói là cậu lái xe đến đây nha." Nàng đỡ cô lên ghế rồi rót một cốc nước ấm đem tới.

"Tôi không sao! Cậu về trước đi."

"Cậu định ở đây đến mấy giờ? Sáng nào tôi cũng thấy chữ ký của cậu nhưng không thấy cậu."

Cô không trả lời chỉ xoa trán rồi vào phòng tắm cho tỉnh táo.

Tắm xong, cô mặc một bộ đồ thể thao ngắn bước ra thì thấy nàng vẫn còn ngồi đó.

Cô: "Cậu không định về à?"

"Cậu không trả lời tôi?" Hiếm thấy có lúc nàng cố chấp vì chuyện gì đó.

"Chậc! Tôi đến phòng tập một lát rồi quay về đây xử lý tài liệu, sáng mai tôi phải đi sớm có việc." Cô bất lực giải thích qua loa.

Cô: "Cậu về đi, trễ lắm rồi đó! Để tôi gọi tài xế cho."

"Cậu ngủ lại đây à?" Nàng vẫn kiên quyết hỏi.

Nhận được cái gật đầu của cô nàng bỗng nảy ra một ý định.

"Mình ở lại phụ cậu một tay."

Cô định từ chối thì nhìn thấy nàng nhanh tay gọi cho Huỳnh Như báo không về. Đúng thật là chẳng khi nào cô có thể từ chối nàng, đành dẫn nàng sang phòng bên tự chọn quần áo đi tắm, còn mình thì bắt đầu tập.

Ba mươi phút sau nàng cũng bước ra khỏi phòng tắm, tóc búi cao, trên người là chiếc áo sơ mi trắng dài ngang đùi, quần sọt thể thao, bên trong không có nội y nên vòng một cứ thoắt ẩn thoắt hiện. Cô đang gập bụng thì nàng mở cửa bước vào, suýt nữa đã không kềm được chất lỏng nóng ấm sắp trào ra khỏi mũi.

"Cậu tập xong chưa?" Nàng hỏi.

"Khụ... Ừm... Rồi! Mình thay đồ xong sẽ qua ngay." Nói xong cô liền chạy nhanh đến nhà vệ sinh.

Trở lại văn phòng cô bắt đầu nghiêm túc xử lý tài liệu, nàng để ý lúc nãy cô có mang về thêm một chồng văn kiện lớn, hình như là của tập đoàn hoặc dự án quan trọng nào đó.

"Trước kia cậu cũng như vậy à?" Nàng tò mò muốn biết có phải lúc nào cô cũng bận rộn như vậy không.

Cô nhìn nàng cười mỉm cho qua rồi tiếp tục làm việc trên máy tính. Hai giờ sau, những văn kiện cần gấp cũng đã xử lý gần xong.

"Ọc... Ọc..." Bụng nàng reo lên, cũng phải thôi vì nàng cùng Hoàng Nhân đi gặp đối tác từ chiều đến giờ chẳng có gì vào bụng cả.

"Cậu chưa ăn gì à?" Cô dừng việc đang làm, dự định đặt đồ ăn đêm.

Nàng nhìn đồng hồ điện thoại, thấy đã hơn mười một giờ khuya bèn từ chối.

"Không sao! Chỉ một lát nữa là xong rồi, giờ này rất khó đặt đồ ăn."

"Vậy chúng ta đi ăn được chứ?" Cô hỏi.

"Cậu uống rượu rồi sao lái xe được nữa? Không cần phiền đến tài xế đâu."

"Cậu lái."

"Hả? Nhưng..."

"Tôi dạy cậu lái! Không có nhưng." Cô nghiêm túc nhìn nàng cười bảo.

"Thật sự không cần phiền vậy đâu!" Nàng vẫn cố từ chối nhưng không được.

Cô: "Vậy bây giờ tôi đưa cậu về, tiện thể tìm gì đó ăn luôn, tôi cũng đói rồi."

Nàng: "Giờ này Huỳnh Như ngủ rồi, nếu cậu sợ tôi chiếm chỗ thì tôi có thể ngủ trên ghế mà?"

Cô nghe nàng nói vậy cũng thở dài một hơi... Cuối cùng cô quyết định dọn dẹp tài liệu chưa làm xong đem cất vào cặp cùng máy tính của hai người rồi lấy chìa khoá xe kéo nàng ra cửa.

"Nè! Cậu định đi đâu?" Nàng ngơ ngác hỏi.

Cô không trả lời chỉ dắt nàng đến chỗ đậu xe, nhét nàng vào ghế lái, rồi đem đồ bỏ vào cốp xe.

"Lái đi, đến nhà tôi, không xa lắm." Cô cài dây an toàn cho cả hai rồi giúp nàng khởi động xe.

"Nhà cậu?"

"Ừm! Tôi sống với dì giúp việc, giờ này chắc dì ấy ngủ rồi, đến đó tôi nấu ăn cho cậu."

"Cậu biết nấu ăn cơ à?"

"..."

Nàng: "À không phải? Thường thì mình thấy mấy người bận rộn như cậu sẽ không học mấy cái đó nhỉ?"

Cô không trả lời câu hỏi đó, chỉ chuyên tâm dạy nàng điều khiển xe. Được nữa quảng đường, cuối cùng nàng cũng dạn tay hơn không cần cô phải nhắc nữa.

Nàng: "Mà cậu có mấy chiếc xe vậy? Chiếc này không giống chiếc hôm trước."

"Xe thể thao hai chỗ thì hai thôi, một chiếc gầm cao năm chỗ và hai chiếc xe máy." Cô đáp.

"Ơ... Cậu cũng đi xe máy à?" Nàng tò mò quay sang nhìn cô.

"Phân khối lớn." Cô phun ra ba chữ làm nàng ngây người, may mà cô để ý giữ lại tay lái cho nàng.

Cô: "Chậc! Ngạc nhiên cái gì?"

"Cậu có bằng chưa?"

"Tôi vừa về nước đã thi hai bằng trong sáu tháng rồi."

"Ồ! Giỏi thật!"

Chạy được hơn bốn mươi phút cuối cùng chiếc xe cũng dừng trước cổng biệt thự, bình thường cô lái chỉ mất hơn hai mươi phút thôi.

Cô lấy ra chìa khóa từ xa bấm cửa cuốn bên cạnh kéo lên rồi ra hiệu cho nàng chạy vào.

Xuống xe, nàng quan sát xung quanh trong lúc đi cùng cô vào trong.

Căn biệt thự góc vuông, thiết kế màu trắng đơn giản với kính trong, tầng trệt là nhà bếp và phòng khách bên cạnh là hồ bơi và ghế dựa. Nhìn lên phía sân thượng nàng thấy một bể bơi nhỏ có đường trượt thẳng xuống bên dưới.

Cô đưa nàng lên phòng mình rồi xuống bếp làm đồ ăn, nàng muốn phụ nhưng cô từ chối.

3

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.