TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33: Em Ấy Thích Tôi

Mười một giờ trưa, dưới toà cao ốc của tập đoàn Bạch Thần, một chiếc Maybach sang trọng tiến thẳng vào gara. Thân ảnh cao lớn vận tây trang kín kẽ bước xuống từ ghế lái. Cửa phụ cũng cùng lúc mở ra, một đôi giày cao gót màu đen đính đá lấp lánh đặt xuống nền, tiến thẳng lên tầng cao nhất.

"Cốc... Cốc..."

"Cạch." Trợ lý Phương mở cửa, cung kính cuối chào.

"Sếp Bạch, cô Thuỳ."

Hai người gật đầu rồi tiến thẳng vào trong.

Người nam chính là Bạch Cảnh, đứa con nuôi đầu tiên của bà, sang năm đã ba mươi nhưng chưa một mối tình vắt vai. Ngoại hình nổi bật với cân nặng chín mươi, chiều cao một mét tám, cơ bắp rắn chắc hiện rõ qua chiếc áo sơ mi bó sát. Gương mặt điềm đạm nhưng ánh mắt lại thâm trầm khó đoán, là sự rèn giũa kỹ lưỡng qua bàn tay người khác.

Cô gái đứng cạnh anh là Phan Ngọc Thuỳ, vừa tốt nghiệp học viện nghệ thuật Vân Nam, Trung Quốc, chuyên nghành thiết kế.

"Chào mẹ."

"Chào dì."

Hai người lễ phép chào hỏi người trước mặt. Bà Bạch ngẩng mặt lên ra hiệu cho hai người ngồi rồi lại cuối xuống xử lý tài liệu khẩn.

"Xin mời." Trợ lý Phương mang cà phê đến.

"Mang giúp tôi tài liệu này cho thư ký Giai." Bà lên tiếng.

"Vâng."

Chờ trợ lý Phương đi khỏi, phòng chỉ còn lại ba người, bà mới chậm rãi xoa trán, hỏi.

"Ngọc Thuỳ lớn vậy rồi sao? Lần này con ở lại bao lâu?"

"Dạ! Con dự định sẽ phát triển sự nghiệp ở đây luôn, con có mang quà về cho dì, dì đừng chê." Ngọc Thuỳ cười lấy lòng rồi nhanh chóng đặt túi quà lên bàn.

"Con khách sáo quá! Người một nhà cả, tấm lòng của con sao dì không nhận chứ?"

Ngọc Thuỳ: "Dạ! Đây là bộ vòng chế tác riêng do con tự thiết kế ạ! Dì không chê thì tốt quá."

"Con nghe nói hôm trước tiểu Thần có đến?" Bạch Cảnh lên tiếng.

"Chị ấy giờ ở đâu ạ? Con muốn gặp chị." Ngọc Thuỳ thấy bà gật đầu liền hào hứng hỏi.

Bạch Cảnh: "Nhìn em kìa! Vừa về tới chưa kịp nghĩ ngơi đã đòi đến đây, bảo muốn gặp dì? Bây giờ nghe thấy tên con bé thì lập tức muốn đi."

"Anh này! Là lâu quá em không gặp chị ấy chứ bộ." Ngọc Thuỳ nũng nịu đòi đi.

"Chậc! Em ngồi một tí thì..."

"Được rồi! Dì sắp xếp chỗ ở cùng tài xế cho con, con muốn đi đâu cũng được nhưng chiều tối nhớ phải đến ăn cơm với dì đó." Bà ngắt lời.

"Dạ! Dì là tốt nhất, tạm biệt hai người con đi trước." Dứt câu liền chạy nhanh ra cửa.

Nghe tiếng bước chân đã đi xa, Bạch Cảnh thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị hỏi.

"Mẹ để con bé tới đó thật sao?"

"Con đang muốn đánh gãy uyên ương sao?"

"Ha... Mẹ đừng gắp lửa bỏ tay người, con không tin là mẹ không biết tiểu Thần đã tìm được cô gái đó." Anh ta cười chế giễu.

"Thì đã sao, Trai Cò đánh nhau thôi... Cuộc hôn nhân này nhất định phải thành, con cũng có lợi mà?"

Bà nhìn thẳng vào đôi mắt anh, như muốn nhìn thấu con người ẩn sâu trong đó.

"Mẹ nghĩ con sẽ vui khi nhìn em gái mình bị bán đi sao?"

"Mặt không đổi sắc... Đúng là hạt giống tốt! Về phòng làm việc của con đi... Đừng tưởng ta không biết mục đích của con."

Bà cuối đầu tiếp tục lật tài liệu, ý tứ muốn tiễn khách. Anh cũng đứng dậy rời đi, trước khi ra khỏi cửa anh bỏ lại một câu.

"Ông ta sắp đến đây rồi... Đây là cơ hội cuối cùng của mẹ, quay đầu hay tiếp tục sai... Là mẹ chọn!"

"Rầm." Cánh cửa đóng mạnh, biểu hiện cho sự không vui của người vừa bước ra.

...

"Bác tài, dừng ở đây đi."

"Được! Tôi qua đó đợi cô."

Chiếc xe màu xanh thả Ngọc Thuỳ xuống trước toà nhà văn phòng quen thuộc.

Thấy cô gái ăn mặc sang trọng bước vào, lễ tân lập tức niềm nở tiếp khách.

"Xin chào, không biết mình có cần tụi em hỗ trợ gì không ạ?"

"Phiền chị báo lại với sếp là em gái chị ấy đến!"

"À! Dạ vâng chị chờ em một chút em gọi ngay ạ."

Phía trên văn phòng giám đốc, cô nhận được cuộc gọi thì bảo lễ tân giúp mình đưa người lên.

"Cậu không tuyển thư ký sao?" Nàng thấy cô cúp điện thoại liền hỏi.

"Cậu Nhân kiêm luôn thư ký cho tôi rồi mà?"

Nàng: "Ý là thư ký nữ mang theo bàn công việc không phải dễ hơn sao?"

Cô liếc mắt nhìn nàng, nổi lên một tia trêu chọc.

"Cậu Nhân có thể đi thay tôi, tôi không thích sử dụng quy tắt bàn nhậu để bàn công việc, đặt biệt là lấy phụ nữ ra trục lợi."

Nàng: "Hiếm thấy một người sếp như cậu nhỉ?"

"Hay là cậu cũng kiêm luôn thư ký cho tôi đi? Lương gấp đôi... Tôi tin tưởng cậu sẽ không có ý đồ xấu với tôi đâu nhỉ?"

"..."

Tự nhiên nàng thấy hơi chột dạ nhưng nhìn cô vẫn giữ thái độ nghiêm túc làm việc, không có dấu hiệu gì cho thấy cô đã biết chuyện hôm đó nên nàng cũng yên tâm.

"Khụ... Tôi còn chưa hiểu hết công việc của trợ lý mà." Nàng ho nhẹ điều chỉnh cảm xúc.

"Ồ! Vậy thì khi nào thành thạo thì nhận thêm công việc thư ký giúp tôi nha..." Cô chưa nói hết thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nàng nhanh chóng đứng dậy mở cửa.

"Chào sếp! Tôi đưa cô Thuỳ lên tới rồi ạ!" Lễ tân thấy cô gật đầu thì rời khỏi phòng, đi xuống dưới.

"Chị..." Ngọc Thuỳ vừa vào phòng đã chạy nhào tới định ôm lấy cô nhưng vồ hụt, cũng may cô dùng cánh tay lành lặn của mình đưa ra cho Ngọc Thuỳ bắt lấy, đứng vững lại.

"A... Lâu như vậy rồi mà chị vẫn không cho em ôm một cái sao?" Ngọc Thuỳ lại giở trò làm nũng.

"Chậc! Em thấy mình khác gì con khỉ bám người không hả? Lần này về đây làm gì?" Cô đẩy Ngọc Thuỳ ra, phủi tay áo nói.

Ngọc Thùy: "Có là khỉ thì em cũng bám mình chị thôi! Em về đây ở với chị luôn."

Cô: "Đang yên lành lại đòi về đây sống?"

"Thì em muốn ở cạnh chị thôi, em về làm việc ở đây với chị cũng được mà? Chị không vui sao?" Ngọc Thuỳ lại chồm qua lắc lắc cánh tay cô.

"A..."

"Đừng..."

Cô và nàng đồng thanh hét lên. Nàng chạy vội đến đẩy Ngọc Thuỳ ra rồi nhanh chóng xoắn tay áo của cô lên kiểm tra. Lúc nãy cô chọn một chiếc sơ mi rộng nên không cần cởi ra, xoắn lên một chút đã thấy vết đỏ ứa ra trên miếng băng gạc trắng.

"Cô dám đẩy tôi..." Ngọc Thuỳ chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy nàng đang thay lớp gạc khác trên tay cô.

"Ơ... sao chị bị thương vậy?"

Vừa nãy cô ta thật sự không để ý, chỉ là vừa thấy cô liền vui quá mất kiểm soát. Bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy sắc mặt cô tái nhợt, gò má có một vết bầm nhỏ chưa tan hết, trên trán là miếng băng cá nhân mới tinh.

"Em xin lỗi, em không cố ý đâu!" Ngọc Thuỳ lúng túng, khoé mắt đỏ lên sắp khóc.

"Không sao đâu! Ừm... Em ăn gì chưa? Đi ăn trước đi."

"Dạ chưa! Em muốn đợi chị đi chung, từ sáng vừa đáp máy bay em đã tới thẳng tập đoàn nhưng không có chị, hỏi dì mới biết chị ở đây nên em qua luôn." Ngọc Thuỳ trả lời bằng giọng mũi đáng thương.

"Chị vừa nãy đã ăn rồi! Ngoan đi ăn trước đi, hôm khác nói chuyện sau nha, chị còn bận." Cô nhẹ giọng dỗ dành.

Ngọc Thuỳ: "Dạ... Chị đưa số cho em, từ lúc chị về đây em không biết liên lạc như thế nào cả!"

"Được rồi, đây!"

Lấy được thông tin của cô, Ngọc Thuỳ rời đi trong không nỡ, ánh mắt không quên liếc xéo cái người đang nắm tay cô băng bó.

Chờ cô ta rời đi, nàng cũng xử lý xong vết thương của cô rồi về lại chỗ ngồi tiếp tục công việc.

Nàng: "Người đẹp mời đi ăn lại từ chối à? Rõ ràng cậu chưa ăn gì."

Cô: "Nếu là cậu mời thì tôi sẽ không từ chối."

"Cậu thả thính tôi à?" Nàng nhăn mặt.

"Ha ha! Cậu nghĩ tôi là hạng người gì? Mà sao cậu chắc chắn tôi sẽ thích phụ nữ?" Cô vẫn không nhìn nàng mà từ tốn trả lời.

Nàng: "Cậu không thích phụ nữ tại sao lại nịt ngực?"

Cô: "Ha... Cũng đúng! Nhưng tôi nịt vì học võ sẽ vướng! Không ngờ cậu lại để ý như vậy?"

"Nhưng tôi vẫn thấy "em gái mưa" của cậu hình như..."

"Thích tôi." Cô đáp với vẻ thản nhiên.

Nàng: "Cậu biết?"

"..."

Cô: "Tôi ế lâu năm tại tôi thích chứ không phải tôi ngốc!"

Hai người trò chuyện thản nhiên trong văn phòng, không hề hay biết phía ngoài cửa một bóng dáng giận dữ vừa rời đi.

3

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.