TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30: Đâu Mới Là Sự Thật

Chín giờ tối, tại căn biệt thự Mini hai tầng nằm tách biệt ở ngoại ô thành phố, chiếc Audi quen thuộc chậm rãi tiến vào.

"Cô chủ, để tôi!" Dì Hai giúp việc thấy cô xách túi lớn nhỏ xuống xe liền chạy đến phụ.

Dì Hai: "Sao hôm nay cô mua đồ nhiều vậy? Bình thường mỗi tháng cô chẳng về nhà được mấy lần mà?"

Cô: "Dì gọi tên con đi, gọi cô hoài nghe già quá à!"

Dì Hai: "Đâu có đâu! Tại dì quen miệng rồi, xin lỗi con nghe."

"Lỗi phải gì đâu dì, à mà mấy món con dặn dì chuẩn bị hết chưa?"

"Rồi á con! Đủ hết."

Cô vừa đi vừa nói chuyện với dì, chỉ vài chục bước đã vào đến nhà bếp.

"Gâu... Gâu..."

Chú cún Poodle màu trắng lông xù được cắt tỉa tròn vo nhào tới, chồm hai chân trước lên người cô mừng rỡ.

Đây là "Chí", chú cún cô mua năm ngoái khi đi ngang một cửa hàng thú cưng.

Vốn dĩ cô muốn tìm cho bé Sâu một người bạn vì sợ nó cô đơn nhưng loay hoay một lúc lại phát hiện Chí trong một góc. Chú cún nhỏ nặng chưa đến một cân, nằm riêng trong một chiếc l*иg vận chuyển, bộ lông bị cạo sạch để bôi thuốc. Thấy cô, chú cún nhỏ đột nhiên đứng dậy rồi dùng hai chân trước quạt quạt như đang van xin, cô mũi lòng quyết định mua lại chú, không quan tâm lời nhắc nhở của chủ tiệm.

Còn về cái tên này là do cô thấy chú cún có quá nhiều rận trên da, mà miền Nam hay gọi là Bọ Chét, Chấy đọc theo từ đồng âm thì là Chí. Cô thấy như vậy cũng hay, ông bà có câu "Có chí thì nên" mà.

"Ôi... Con lại tăng cân à Chí?" Cô bế Chí trên tay ước lượng.

"Sáng nay dì dắt nó đi tỉa lông, tiện cân luôn, đã được ba cân tròn rồi." Dì Hai cất đồ xong thì lên tiếng.

"Vậy là nó lớn hết cỡ rồi ạ, dòng này không to con đâu." Cô ôm Chí một chút mới sực nhớ ra Sâu còn trên xe.

Vội vàng ra xe bế cả sâu vào rồi để hai đứa cùng chơi, cô vào bếp học nấu nướng cùng dì.

"Mà sao hôm nay con lại muốn học nấu mấy món này vậy?" Dì Hai giúp cô sử lí nguyên liệu rồi hướng dẫn cô chế biến.

"Dạ tại con muốn tự làm thôi ạ! Nhiều lúc công tác ăn ngoài lại không hợp."

"Vậy là tốt, bảo đảm sức khỏe nữa ha con." Dì cười.

Nấu xong cô mời dì ăn cùng rồi đánh giá giúp cô, dì cũng vui vẻ ăn thử rồi khen không ngớt.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của dì, cô thật chờ mong người kia cũng sẽ như vậy.

Thật ra từ trưa cô đã lén quan sát nàng, ăn, chọn lọc những món nàng thích rồi ghi nhớ. Vuốt ve dòng ghi chú mới được ghim trên điện thoại, cô cười khẽ.

"Hôm nay con có ngủ lại không ?" Dì Hai thấy cô ăn xong thì dọn dẹp.

"Chắc con tắm xong sẽ đi ạ! Dì chăm sóc hai đứa dùm con vài hôm nha."

"Được rồi con yên tâm."

"Vâng! Cảm ơn dì."

"Ừ! Con lên lầu tắm đi rồi đi, trễ rồi." Dì Hai cũng quá quen với cảnh cô chỉ về nhà "chấm công" một lát rồi đi, nên cũng không giữ lại nữa.

Cô gật đầu rồi bước chậm rãi lên cầu thang về phòng tắm rửa.

Cũng đã hơn một tháng rồi cô chưa về đây nhưng dì Hai vẫn quét dọn sạch sẽ mọi ngóc ngách trong nhà.

Tầm mắt cô hướng về phía căn phòng bên cạnh nhưng không vào, cô mím môi, cánh tay phải bỗng nhói lên một chút.

Tắm rửa xong cô lên tầng thượng ngắm cảnh, tiện gọi cho Hoàng Nhân.

Bên này, Hoàng Nhân cũng vừa nhận được tin tức nóng hổi thì nhận được cuộc gọi của cô.

"Em nghe! Chị gọi đúng lúc quá, em có thứ cần đưa chị xem."

"Cậu đang ở đâu?"

"Vẫn đang ở công ty ạ!"

"Được, tôi tới ngay."

Cô cúp máy, chăm chú nhìn vào thông báo chấp nhận kết bạn vừa hiện lên, gương mặt không lộ rõ cảm xúc.

...

"Oáp..." Huỳnh Như vươn vai nhìn nàng vẫn còn đang cặm cụi trên máy tính.

"Cậu không định ngủ hả? Mai còn phải đi làm đó."

"Chờ một chút, mình tra cứu một số thông tin đã." Nàng vẫn không rời mắt khỏi màn hình.

Huỳnh Như lại gần nhìn vào màng hình thì thấy ảnh và thông tin của "sếp" mình, cô nàng giật nảy mình.

"Trời ơi! Cậu điều tra sếp à? Cậu muốn làm gì vậy? Từ sáng mình đã thấy cậu mờ ám rồi! Khai thật đi, cậu muốn bẻ cong sếp đúng không?"

"Tào lao." Nàng bất lực nhìn sang.

"Vậy chứ sao nữa? Cái vóc dáng, gương mặt đó mà mở lời thì chắc chắn mình nằm dưới, không nói nhiều."

"..."

"Cậu đó! Mình nghi lắm nha... Đó giờ chưa từng thấy cậu nhìn ai như vậy luôn, khai thật đi bạn yêu." Huỳnh Như bật chế độ đùa nhây, câu cổ nàng.

"Cậu lụm cái liêm sỉ lên trước đi." Nàng đẩy ra bàn tay trên cổ, tỏ vẻ khó chịu.

"Đùa tí thôi mà." Huynh Như bĩu môi.

Nàng: "Cậu nhìn người này không thấy quen sao?"

Huỳnh Như thấy nàng quan tâm sếp như vậy thì cũng tò mò, lấy kính đeo vào rồi lại gần quan sát.

"Ừm... Giống lắm." Huỳnh như cau mày, ỡm ờ không nói rõ.

"Sao?" Nàng giục.

Huỳnh Như: "Cậu chắc chắn muốn biết?"

"Đúng!"

"Giống người yêu mình ha ha ha ha."

"..."

Nàng cạn lời rồi, đành phải nói thẳng.

"Tuyết Ngân."

"Sặc! Cái gì? Cậu nói gì?" Huỳnh Như sặc nước bọt khi nghe được tên cô.

"Cậu không nghe lầm."

Lần này thì Huỳnh Như không thể ngậm miệng lại được nữa khi nàng kể hết mọi chuyện xảy ra hôm nay.

"Cậu... Cậu... Khoang! Mình cần thời gian xác nhận... Ngân... Sếp... Mẹ nuôi... Tập đoàn... Ôi! Đau đầu vậy? Như phim luôn."

Nàng nhìn biểu cảm của Huỳnh Như lại càng bất lực, không biết vừa nãy nàng suy nghĩ gì mà lại muốn tìm cậu ta tâm sự, giải đáp thắc mắc trong lòng chứ.

Dặn dò Huỳnh Như đừng tiếc lộ chuyện này xong, nàng nhìn vào màn hình lần cuối rồi đóng lại.

"Bạch Chỉ, Bạch Cảnh... Bạch Diệc Thần... Những lời cậu nói, có mấy lần là thật đây?" Nàng trầm mặt nghĩ.

Mười một giờ, dưới chung cư, một trận ẩu đả xảy ra không ai hay biết.

8

0

3 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.