0 chữ
Chương 76
Chương 76: Tôi chỉ là một kẻ vô dụng
Hằng Lăng Dương lập tức cau mày phản bác:
"Khám mặt cái gì chứ! Bây giờ anh cảm thấy tim anh quan trọng hơn nhiều! Em phải nghĩ cách chữa trị trái tim của anh trước đã!
Mặt mũi là chuyện nhỏ, anh phải sống đã!!!"
Lúc này, Hằng Lăng Dương như sắp khóc đến nơi, cả người trông buồn thảm không thể tả.
Mục Noãn Noãn: "…"
Cô đứng yên tại chỗ, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn người trước mắt.
Tuy Hằng Lăng Dương luôn miệng nói thích cô nhưng trong lòng Mục Noãn Noãn biết rất rõ, những lời đó chẳng qua chỉ là mấy câu bông đùa mà thôi.
Giống như hôm nay.
Cô đã có chồng, nếu một người đàn ông thực sự yêu cô, chắc chắn sẽ rất đau khổ.
Nhưng anh chàng này thì sao?
Điều anh ta nghĩ chỉ là làm sao để cô vui vẻ, đúng kiểu một người bạn đang cố gắng an ủi.
Còn cái gọi là "thích", có lẽ là do anh ta tự tưởng rằng mình thích cô.
Nhưng trong mắt Mục Noãn Noãn, Hằng Lăng Dương hoàn toàn không hiểu yêu là gì.
Có thể là vì ngoại hình, vóc dáng hoặc một điểm nào đó trên người cô vô tình trúng vào tiêu chuẩn "người yêu lý tưởng" trong lòng anh ta nên mới đặc biệt để tâm.
Cũng có thể là vì Hằng Lăng Dương từng gặp quá nhiều cô gái ham hư vinh, tiếp cận vì thấy anh ta đẹp trai, giàu có...
Còn cô thì luôn giữ khoảng cách, chẳng để tâm đến mấy thứ đó, khiến anh ta cảm thấy đặc biệt.
"Sao em không nói gì? Chẳng lẽ anh nói sai sao?"
Mục Noãn Noãn thở dài bất lực:
"Sau này, khi anh thật sự gặp được người mà mình thực lòng yêu, anh sẽ hiểu được cảm giác yêu là như thế nào. Bây giờ anh vẫn chưa hiểu đâu. Hằng Lăng Dương, ngoan nào, vào phòng y tế đi, để em kiểm tra mặt cho."
"Không đi!"
Anh bướng bỉnh quay mặt sang chỗ khác, ngồi bệt luôn xuống sofa đối diện, không muốn nhúc nhích chút nào.
Kiểu cố chấp đó khiến Mục Noãn Noãn cũng thấy bất lực.
"Hôm nay tâm trạng em thật sự rất tệ, Hằng Lăng Dương, đừng để em phải nói thêm nữa được không?"
Mục Noãn Noãn khẽ thở dài, nhìn anh.
Hằng Lăng Dương: "…"
Mẹ nó.
Đến nước này rồi, anh lại chẳng thể kiên trì nổi nữa.
Cuối cùng đành thở dài nói:
"Được được được, em nói sao thì anh nghe vậy, anh chiều em thế là đủ rồi nhỉ? Cũng vì chiều em quá nên giờ em…"
Nói đến đây, anh lại không biết phải nói gì, đành ngậm miệng luôn.
Trong phòng khách chợt trở lên yên tĩnh.
Mục Noãn Noãn không nói gì thêm, hai người rất nhanh đi vào trong.
Cô thay đồ xong, quay lại thì thấy Hằng Lăng Dương đã ngoan ngoãn nằm lên ghế như mọi khi.
Cô liếc nhìn anh, không nói gì, bước đến gần.
__
Một tiếng sau tại bệnh viện.
Tầng cao nhất, phòng bệnh VIP.
Phó Cận Sâm ban đầu còn đang cáu kỉnh nhưng chuông điện thoại reo liên tục khiến anh phải bắt máy.
Là mẹ của Lâm Vũ Thi gọi tới.
Anh sợ bên Lâm Vũ Thi xảy ra chuyện gì nên mới nghe.
Thực ra…
Ban đầu điện thoại reo mấy lần, anh cứ nghĩ là Mục Noãn Noãn gọi, nên còn định không nghe.
Nhưng sau cùng liếc nhìn, toàn bộ cuộc gọi nhỡ chỉ có từ mẹ Lâm Vũ Thi, không có một cuộc nào từ Mục Noãn Noãn, cũng chẳng có số lạ nào.
Lúc này, Lâm Vũ Thi đang nằm trên giường bệnh, cánh tay còn truyền dịch, sắc mặt trắng bệch, thở yếu ớt.
Phó Cận Sâm ngồi ngay bên giường.
Lâm Vũ Thi ánh mắt tràn đầy áy náy nhìn anh, giọng yếu ớt:
"Anh Cận Sâm, xin lỗi, em không nên phiền anh như vậy… Chỉ là lúc đó mẹ em cũng hết cách rồi…"
Phó Cận Sâm bình tĩnh nói:
"Có việc thì gọi cho anh là đúng rồi, bằng không hai người tự giải quyết kiểu gì?"
Lâm Vũ Thi nhẹ nhàng thở dài:
"Em đúng là một kẻ vô dụng… Cái cơ thể này sao lại yếu như vậy… Nếu em khỏe mạnh một chút, đã không khiến anh phải chạy đi chạy lại tới bệnh viện vì em hết lần này đến lần khác…"
"Khám mặt cái gì chứ! Bây giờ anh cảm thấy tim anh quan trọng hơn nhiều! Em phải nghĩ cách chữa trị trái tim của anh trước đã!
Mặt mũi là chuyện nhỏ, anh phải sống đã!!!"
Lúc này, Hằng Lăng Dương như sắp khóc đến nơi, cả người trông buồn thảm không thể tả.
Mục Noãn Noãn: "…"
Cô đứng yên tại chỗ, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn người trước mắt.
Tuy Hằng Lăng Dương luôn miệng nói thích cô nhưng trong lòng Mục Noãn Noãn biết rất rõ, những lời đó chẳng qua chỉ là mấy câu bông đùa mà thôi.
Giống như hôm nay.
Cô đã có chồng, nếu một người đàn ông thực sự yêu cô, chắc chắn sẽ rất đau khổ.
Nhưng anh chàng này thì sao?
Điều anh ta nghĩ chỉ là làm sao để cô vui vẻ, đúng kiểu một người bạn đang cố gắng an ủi.
Còn cái gọi là "thích", có lẽ là do anh ta tự tưởng rằng mình thích cô.
Có thể là vì ngoại hình, vóc dáng hoặc một điểm nào đó trên người cô vô tình trúng vào tiêu chuẩn "người yêu lý tưởng" trong lòng anh ta nên mới đặc biệt để tâm.
Cũng có thể là vì Hằng Lăng Dương từng gặp quá nhiều cô gái ham hư vinh, tiếp cận vì thấy anh ta đẹp trai, giàu có...
Còn cô thì luôn giữ khoảng cách, chẳng để tâm đến mấy thứ đó, khiến anh ta cảm thấy đặc biệt.
"Sao em không nói gì? Chẳng lẽ anh nói sai sao?"
Mục Noãn Noãn thở dài bất lực:
"Sau này, khi anh thật sự gặp được người mà mình thực lòng yêu, anh sẽ hiểu được cảm giác yêu là như thế nào. Bây giờ anh vẫn chưa hiểu đâu. Hằng Lăng Dương, ngoan nào, vào phòng y tế đi, để em kiểm tra mặt cho."
"Không đi!"
Anh bướng bỉnh quay mặt sang chỗ khác, ngồi bệt luôn xuống sofa đối diện, không muốn nhúc nhích chút nào.
"Hôm nay tâm trạng em thật sự rất tệ, Hằng Lăng Dương, đừng để em phải nói thêm nữa được không?"
Mục Noãn Noãn khẽ thở dài, nhìn anh.
Hằng Lăng Dương: "…"
Mẹ nó.
Đến nước này rồi, anh lại chẳng thể kiên trì nổi nữa.
Cuối cùng đành thở dài nói:
"Được được được, em nói sao thì anh nghe vậy, anh chiều em thế là đủ rồi nhỉ? Cũng vì chiều em quá nên giờ em…"
Nói đến đây, anh lại không biết phải nói gì, đành ngậm miệng luôn.
Trong phòng khách chợt trở lên yên tĩnh.
Mục Noãn Noãn không nói gì thêm, hai người rất nhanh đi vào trong.
Cô thay đồ xong, quay lại thì thấy Hằng Lăng Dương đã ngoan ngoãn nằm lên ghế như mọi khi.
Cô liếc nhìn anh, không nói gì, bước đến gần.
__
Một tiếng sau tại bệnh viện.
Tầng cao nhất, phòng bệnh VIP.
Là mẹ của Lâm Vũ Thi gọi tới.
Anh sợ bên Lâm Vũ Thi xảy ra chuyện gì nên mới nghe.
Thực ra…
Ban đầu điện thoại reo mấy lần, anh cứ nghĩ là Mục Noãn Noãn gọi, nên còn định không nghe.
Nhưng sau cùng liếc nhìn, toàn bộ cuộc gọi nhỡ chỉ có từ mẹ Lâm Vũ Thi, không có một cuộc nào từ Mục Noãn Noãn, cũng chẳng có số lạ nào.
Lúc này, Lâm Vũ Thi đang nằm trên giường bệnh, cánh tay còn truyền dịch, sắc mặt trắng bệch, thở yếu ớt.
Phó Cận Sâm ngồi ngay bên giường.
Lâm Vũ Thi ánh mắt tràn đầy áy náy nhìn anh, giọng yếu ớt:
"Anh Cận Sâm, xin lỗi, em không nên phiền anh như vậy… Chỉ là lúc đó mẹ em cũng hết cách rồi…"
Phó Cận Sâm bình tĩnh nói:
"Có việc thì gọi cho anh là đúng rồi, bằng không hai người tự giải quyết kiểu gì?"
Lâm Vũ Thi nhẹ nhàng thở dài:
"Em đúng là một kẻ vô dụng… Cái cơ thể này sao lại yếu như vậy… Nếu em khỏe mạnh một chút, đã không khiến anh phải chạy đi chạy lại tới bệnh viện vì em hết lần này đến lần khác…"
1
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
