0 chữ
Chương 65
Chương 65: Đây là thành kiến của mọi người
Sử Quỳnh tuy đang cố lấy lòng Mục Noãn Noãn nhưng những lời bà nói thật ra cũng là sự thật.
Ánh mắt Mục Noãn Noãn khẽ động, vừa rồi bà nội cũng hỏi cô vấn đề này, cô thật sự không biết phải trả lời thế nào, giờ đối mặt với ông cụ, cô cũng chẳng thể đưa ra lời giải thích.
Phó Tu không nhìn Sử Quỳnh, mà chăm chú nhìn Mục Noãn Noãn, giọng trầm xuống:
"Con nói cho ta biết, tại sao?"
Ánh mắt Mục Noãn Noãn khẽ trầm xuống, cuối cùng chậm rãi nói ra hai chữ:
"Xin lỗi."
Ngoài hai chữ đó, cô không muốn nói thêm bất kỳ điều gì.
Phó Cận Sâm liền bật cười vì tức giận:
"Ngoài xin lỗi ra, cô còn biết nói gì khác không?"
Mục Noãn Noãn khẽ cúi đầu nhưng vẫn không lên tiếng.
Ánh mắt Phó Cận Sâm càng thêm tức giận. Lần gặp ở bữa tiệc hôm trước, cô đâu có yếu thế như vậy, khi đó mồm miệng sắc sảo lắm mà. Bây giờ ở trước mặt người lớn thì lại ngoan ngoãn như thể anh đang ép buộc cô?
Quả nhiên, chưa kịp để Phó Cận Sâm nói thêm gì khác, Sử Quỳnh đã lập tức cau mày nhìn anh, giọng trách mắng:
"A Thâm, con đang làm cái gì vậy! Con nghĩ lại xem mấy năm nay con đã đối xử với Noãn Noãn thế nào, chẳng lẽ không nên bù đắp lại cho con bé một chút sao?"
Sắc mặt Phó Cận Sâm càng thêm u ám nhưng còn chưa kịp phản bác, Sử Quỳnh đã nghiêm giọng nói tiếp:
"Trước đây con nợ Lâm Vũ Thi nhưng mấy năm qua, Noãn Noãn đã thay con trả cái ơn đó rồi. Con bé liên tục bị lấy máu để cứu cô ta, mẹ thấy cái ơn này cũng đủ rồi, hãy nhanh chóng cắt đứt với cô ta đi! Về sau đừng để cô ta đến gần con nữa! Con đã là người có gia đình rồi, còn cô ta thì cứ dây dưa mãi, chẳng lẽ không phải là cô ta có vấn đề sao?"
Lương Hà chớp mắt, dù vẫn cảm thấy kinh ngạc nhưng lúc này bà cũng không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu phụ họa:
"Đúng vậy! Bà luôn nói con nhỏ Lâm Vũ Thi kia có vấn đề! Sau này mà bà còn thấy con với cô ta đi chung, bà nhất định sẽ ra mặt nói chuyện với con hồ ly tinh đó! Còn dám quyến rũ cháu trai của bà? Nó xứng chắc!"
Nói đến đoạn cuối, giọng Lương Hà càng lúc càng lớn, hiển nhiên là đang rất tức giận.
Phó Cận Sâm nhíu chặt mày:
"Lâm Vũ Thi vốn không phải người như vậy, đó là thành kiến của mọi người thôi."
Mục Noãn Noãn khẽ nhếch môi cười nhạt, mẹ chồng nói những lời này, cô hiểu là để giữ vững mối quan hệ liên minh giữa hai nhà.
Bà nội nói những lời này, là hoàn toàn đứng về phía cô.
Còn Phó Cận Sâm.
Hừ...
Trong tình huống này, anh vẫn không cho rằng lời của hai vị trưởng bối là đúng, vẫn còn thấy Lâm Vũ Thi là người thấu tình đạt lý?
Kiểu "hoa sen trắng" như thế, cô thật sự không diễn được. Nếu cô có được một phần ba kỹ năng giả tạo của Lâm Vũ Thi thì có khi người đàn ông này đã sớm là của cô rồi.
"Thành kiến?!" Lương Hà bị chọc tức đến bật cười:
"Lâm Vũ Thi rốt cuộc có tâm tư gì, con đừng nói là con không biết gì hết! Đàn ông các người đều như vậy hả?! Gặp ai cũng gọi là "em gái thấu hiểu lòng người"?"
Vừa nói, bà vừa quay sang nhìn ông cụ Phó.
Sắc mặt Phó Tu lập tức trầm xuống:
"Bà nhìn tôi làm gì, chuyện của nó liên quan gì đến tôi?"
"Thượng bất chính, hạ tắc loạn!" (người trên không làm gương, người dưới sẽ hư hỏng) Lương Hà lập tức nổi giận:
"Tôi thấy lúc ông còn trẻ cũng chẳng phải hạng đàng hoàng gì! Giờ thì hay rồi, cháu trai thì không học cái tốt, toàn học cái xấu!"
"Bà…!" Phó Tu giận đến mức suýt không kiềm được nhưng chưa kịp nói gì, Lương Hà đã lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Phó Cận Sâm, trầm giọng:
"Sao con chẳng giống cha con chút nào hết, nhìn cha con bao năm nay biết điều thế nào!"
Sắc mặt Sử Quỳnh cứng lại, trong mắt thoáng qua một tia thất vọng.
Đúng vậy, cha của Phó Cận Sâm, quả thật là một người không dính dáng đến chuyện trăng hoa nhưng ông ấy luôn mang lại cho bà cảm giác không hề có hứng thú với phụ nữ.
Cái kiểu "giống" đó, bà thà rằng con trai mình không giống còn hơn.
Một người đàn ông không có thất tình lục dục, bà không cho đó là chuyện tốt.
Ánh mắt Mục Noãn Noãn khẽ động, vừa rồi bà nội cũng hỏi cô vấn đề này, cô thật sự không biết phải trả lời thế nào, giờ đối mặt với ông cụ, cô cũng chẳng thể đưa ra lời giải thích.
Phó Tu không nhìn Sử Quỳnh, mà chăm chú nhìn Mục Noãn Noãn, giọng trầm xuống:
"Con nói cho ta biết, tại sao?"
Ánh mắt Mục Noãn Noãn khẽ trầm xuống, cuối cùng chậm rãi nói ra hai chữ:
"Xin lỗi."
Ngoài hai chữ đó, cô không muốn nói thêm bất kỳ điều gì.
Phó Cận Sâm liền bật cười vì tức giận:
"Ngoài xin lỗi ra, cô còn biết nói gì khác không?"
Mục Noãn Noãn khẽ cúi đầu nhưng vẫn không lên tiếng.
Ánh mắt Phó Cận Sâm càng thêm tức giận. Lần gặp ở bữa tiệc hôm trước, cô đâu có yếu thế như vậy, khi đó mồm miệng sắc sảo lắm mà. Bây giờ ở trước mặt người lớn thì lại ngoan ngoãn như thể anh đang ép buộc cô?
"A Thâm, con đang làm cái gì vậy! Con nghĩ lại xem mấy năm nay con đã đối xử với Noãn Noãn thế nào, chẳng lẽ không nên bù đắp lại cho con bé một chút sao?"
Sắc mặt Phó Cận Sâm càng thêm u ám nhưng còn chưa kịp phản bác, Sử Quỳnh đã nghiêm giọng nói tiếp:
"Trước đây con nợ Lâm Vũ Thi nhưng mấy năm qua, Noãn Noãn đã thay con trả cái ơn đó rồi. Con bé liên tục bị lấy máu để cứu cô ta, mẹ thấy cái ơn này cũng đủ rồi, hãy nhanh chóng cắt đứt với cô ta đi! Về sau đừng để cô ta đến gần con nữa! Con đã là người có gia đình rồi, còn cô ta thì cứ dây dưa mãi, chẳng lẽ không phải là cô ta có vấn đề sao?"
Lương Hà chớp mắt, dù vẫn cảm thấy kinh ngạc nhưng lúc này bà cũng không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu phụ họa:
Nói đến đoạn cuối, giọng Lương Hà càng lúc càng lớn, hiển nhiên là đang rất tức giận.
Phó Cận Sâm nhíu chặt mày:
"Lâm Vũ Thi vốn không phải người như vậy, đó là thành kiến của mọi người thôi."
Mục Noãn Noãn khẽ nhếch môi cười nhạt, mẹ chồng nói những lời này, cô hiểu là để giữ vững mối quan hệ liên minh giữa hai nhà.
Bà nội nói những lời này, là hoàn toàn đứng về phía cô.
Còn Phó Cận Sâm.
Hừ...
Trong tình huống này, anh vẫn không cho rằng lời của hai vị trưởng bối là đúng, vẫn còn thấy Lâm Vũ Thi là người thấu tình đạt lý?
Kiểu "hoa sen trắng" như thế, cô thật sự không diễn được. Nếu cô có được một phần ba kỹ năng giả tạo của Lâm Vũ Thi thì có khi người đàn ông này đã sớm là của cô rồi.
"Lâm Vũ Thi rốt cuộc có tâm tư gì, con đừng nói là con không biết gì hết! Đàn ông các người đều như vậy hả?! Gặp ai cũng gọi là "em gái thấu hiểu lòng người"?"
Vừa nói, bà vừa quay sang nhìn ông cụ Phó.
Sắc mặt Phó Tu lập tức trầm xuống:
"Bà nhìn tôi làm gì, chuyện của nó liên quan gì đến tôi?"
"Thượng bất chính, hạ tắc loạn!" (người trên không làm gương, người dưới sẽ hư hỏng) Lương Hà lập tức nổi giận:
"Tôi thấy lúc ông còn trẻ cũng chẳng phải hạng đàng hoàng gì! Giờ thì hay rồi, cháu trai thì không học cái tốt, toàn học cái xấu!"
"Bà…!" Phó Tu giận đến mức suýt không kiềm được nhưng chưa kịp nói gì, Lương Hà đã lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Phó Cận Sâm, trầm giọng:
"Sao con chẳng giống cha con chút nào hết, nhìn cha con bao năm nay biết điều thế nào!"
Sắc mặt Sử Quỳnh cứng lại, trong mắt thoáng qua một tia thất vọng.
Đúng vậy, cha của Phó Cận Sâm, quả thật là một người không dính dáng đến chuyện trăng hoa nhưng ông ấy luôn mang lại cho bà cảm giác không hề có hứng thú với phụ nữ.
Cái kiểu "giống" đó, bà thà rằng con trai mình không giống còn hơn.
Một người đàn ông không có thất tình lục dục, bà không cho đó là chuyện tốt.
1
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
