0 chữ
Chương 6
Chương 6: Mục Noãn Noãn, Mục thị?
Mục Noãn Noãn?!
Sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
Lúc trước đồng ý ly hôn dứt khoát như vậy, bây giờ lại tới tìm anh? Cô ta không biết là anh đang bàn chuyện làm ăn sao? Anh biết ngay mà, cô ta sẽ không ngoan ngoãn như thế. Người phụ nữ này sao càng lúc càng không hiểu chuyện vậy chứ?
Ngay khi bước vào, ánh mắt đầu tiên của Mục Noãn Noãn đã nhìn thấy Phó Cận Sâm.
Dù đã thay đổi tâm thái nhưng khi đối mặt với anh, cô vẫn cảm thấy khó chịu. Cô khẽ hít sâu một hơi, lặng lẽ dời ánh mắt, không để ý đến Phó Cận Sâm đang định mở miệng, mà lạnh lùng nhìn thẳng về phía Quách Kiện:
“Quách tổng vẫn luôn thích nuốt lời sao?”
Giọng nói trong trẻo của người phụ nữ lại tràn đầy lạnh lẽo.
Phó Cận Sâm thoáng sững người, cô ta là tới tìm Quách Kiện?
Quách Kiện nhíu mày. Rõ ràng đang bàn chuyện nghiêm túc, người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này là ai?
Còn chưa kịp mở miệng tỏ thái độ khó chịu, phía sau Mục Noãn Noãn, trợ lý riêng của cô — Chu Hiểu Khiết, bỗng xuất hiện trước mặt mọi người.
Tuy không ai biết thân phận thật sự của Mục Noãn Noãn…
...
...
Nhưng Chu Hiểu Khiết – trợ lý riêng của cô thì ai nấy đều biết rõ.
Sắc mặt Quách Kiện lập tức thay đổi. Nghĩ đến lời nói vừa nãy của Mục Noãn Noãn, bỗng nhiên ông ta cảm thấy không thể ngồi yên.
Ngay sau đó, Chu Hiểu Khiết nở một nụ cười như có như không, nhìn về phía Quách Kiện và nói:
“Quách tổng, để tôi giới thiệu một chút. Vị này chính là Mục tổng của chúng tôi.”
Toàn thân Quách Kiện như bị sét đánh trúng: “Mục tổng…?”
Cô ta quay lại rồi sao?
Mục Noãn Noãn không phải đã rút khỏi giới thương trường rồi sao?
Thậm chí còn có tin đồn nói cô ta đã chết.
Vậy mà bây giờ lại bất ngờ xuất hiện?
Phó Cận Sâm: “???”
Ánh mắt anh sắc bén cực độ, nơi l*иg ngực như có một ngọn lửa sắp bùng nổ. Anh nghiến chặt răng, cố kiềm chế cảm xúc, từng chữ như rít qua kẽ răng:
“Mục tổng?”
Nếu không phải vì Chu Hiểu Khiết, anh sẽ không tin.
Nhưng bây giờ Chu Hiểu Khiết đang đứng đây, không thể là giả!
Mục Noãn Noãn từng nói yêu anh, vậy mà lại giấu anh chuyện lớn như thế này?!
Nhưng lúc này, Mục Noãn Noãn chẳng thèm liếc anh lấy một cái, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Quách Kiện:
“Chuyện đất ở vùng ngoại ô phía tây, Quách tổng định giải thích với tôi thế nào?”
Giọng nói của Mục Noãn Noãn như mang theo sát khí, khiến mồ hôi lạnh trên trán Quách Kiện tuôn ra không ngừng.
Phó Cận Sâm cau mày nhìn sang Quách Kiện:
“Cái gọi là hợp tác này… là sao?”
Ánh mắt Chu Hiểu Khiết khẽ dao động, nghĩ đến mối quan hệ giữa tổng giám đốc nhà mình và Phó Cận Sâm, cuối cùng vẫn mở miệng giải thích:
“Trước khi bàn với ngài, Quách thị đã thỏa thuận xong với Mục thị rồi, chỉ còn thiếu ký tên.”
Phó Cận Sâm tức đến bật cười. Bây giờ anh chẳng còn tâm trí đâu mà lo chuyện hợp tác, ánh mắt sắc như dao nhìn Mục Noãn Noãn, từng chữ vang lên nặng nề:
“Mục Noãn Noãn, Mục thị?”
Phó Cận Sâm dán mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, không hề rời đi dù chỉ một giây, lửa giận trong lòng đã gần như bùng nổ.
Anh liên tục chất vấn như thế, rốt cuộc cũng khiến Mục Noãn Noãn liếc nhìn anh một cái.
Nhưng ngay sau đó, cô lại quay đi, tiếp tục nhìn Quách Kiện, giọng lạnh lùng:
“Quách tổng, ông định cho tôi một lời giải thích như thế nào?”
Hai mắt Phó Cận Sâm dần lạnh băng.
Không thèm để ý tới anh sao?!
Luồng khí lạnh tràn ra từ người anh khiến không khí như đóng băng:
“Mục Noãn Noãn!”
Tổng giám đốc tập đoàn Mục thị đã biến mất suốt ba năm.
Vừa khéo, Mục Noãn Noãn bên cạnh anh cũng đã ở cạnh ba năm.
Cô nói chuyện, hành xử đều có khí chất của một tiểu thư danh giá, lúc trước anh cũng từng nghi ngờ nhưng cô luôn nói mình tay trắng, cô độc không nơi nương tựa, anh cũng tin.
Bây giờ thì sao?
Anh thấy mình thật nực cười.
Người phụ nữ này, người phụ nữ từng nói yêu anh, hóa ra chỉ là một kẻ lừa đảo không hơn không kém.
Ha…
Anh cảm thấy, từ đầu tới cuối, anh chỉ là một thằng ngốc, bị Mục Noãn Noãn – người phụ nữ chết tiệt này xoay mòng mòng!
Sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
Lúc trước đồng ý ly hôn dứt khoát như vậy, bây giờ lại tới tìm anh? Cô ta không biết là anh đang bàn chuyện làm ăn sao? Anh biết ngay mà, cô ta sẽ không ngoan ngoãn như thế. Người phụ nữ này sao càng lúc càng không hiểu chuyện vậy chứ?
Ngay khi bước vào, ánh mắt đầu tiên của Mục Noãn Noãn đã nhìn thấy Phó Cận Sâm.
Dù đã thay đổi tâm thái nhưng khi đối mặt với anh, cô vẫn cảm thấy khó chịu. Cô khẽ hít sâu một hơi, lặng lẽ dời ánh mắt, không để ý đến Phó Cận Sâm đang định mở miệng, mà lạnh lùng nhìn thẳng về phía Quách Kiện:
“Quách tổng vẫn luôn thích nuốt lời sao?”
Giọng nói trong trẻo của người phụ nữ lại tràn đầy lạnh lẽo.
Phó Cận Sâm thoáng sững người, cô ta là tới tìm Quách Kiện?
Quách Kiện nhíu mày. Rõ ràng đang bàn chuyện nghiêm túc, người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này là ai?
Tuy không ai biết thân phận thật sự của Mục Noãn Noãn…
...
...
Nhưng Chu Hiểu Khiết – trợ lý riêng của cô thì ai nấy đều biết rõ.
Sắc mặt Quách Kiện lập tức thay đổi. Nghĩ đến lời nói vừa nãy của Mục Noãn Noãn, bỗng nhiên ông ta cảm thấy không thể ngồi yên.
Ngay sau đó, Chu Hiểu Khiết nở một nụ cười như có như không, nhìn về phía Quách Kiện và nói:
“Quách tổng, để tôi giới thiệu một chút. Vị này chính là Mục tổng của chúng tôi.”
Toàn thân Quách Kiện như bị sét đánh trúng: “Mục tổng…?”
Cô ta quay lại rồi sao?
Mục Noãn Noãn không phải đã rút khỏi giới thương trường rồi sao?
Thậm chí còn có tin đồn nói cô ta đã chết.
Phó Cận Sâm: “???”
Ánh mắt anh sắc bén cực độ, nơi l*иg ngực như có một ngọn lửa sắp bùng nổ. Anh nghiến chặt răng, cố kiềm chế cảm xúc, từng chữ như rít qua kẽ răng:
“Mục tổng?”
Nếu không phải vì Chu Hiểu Khiết, anh sẽ không tin.
Nhưng bây giờ Chu Hiểu Khiết đang đứng đây, không thể là giả!
Mục Noãn Noãn từng nói yêu anh, vậy mà lại giấu anh chuyện lớn như thế này?!
Nhưng lúc này, Mục Noãn Noãn chẳng thèm liếc anh lấy một cái, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Quách Kiện:
“Chuyện đất ở vùng ngoại ô phía tây, Quách tổng định giải thích với tôi thế nào?”
Giọng nói của Mục Noãn Noãn như mang theo sát khí, khiến mồ hôi lạnh trên trán Quách Kiện tuôn ra không ngừng.
Phó Cận Sâm cau mày nhìn sang Quách Kiện:
“Cái gọi là hợp tác này… là sao?”
“Trước khi bàn với ngài, Quách thị đã thỏa thuận xong với Mục thị rồi, chỉ còn thiếu ký tên.”
Phó Cận Sâm tức đến bật cười. Bây giờ anh chẳng còn tâm trí đâu mà lo chuyện hợp tác, ánh mắt sắc như dao nhìn Mục Noãn Noãn, từng chữ vang lên nặng nề:
“Mục Noãn Noãn, Mục thị?”
Phó Cận Sâm dán mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, không hề rời đi dù chỉ một giây, lửa giận trong lòng đã gần như bùng nổ.
Anh liên tục chất vấn như thế, rốt cuộc cũng khiến Mục Noãn Noãn liếc nhìn anh một cái.
Nhưng ngay sau đó, cô lại quay đi, tiếp tục nhìn Quách Kiện, giọng lạnh lùng:
“Quách tổng, ông định cho tôi một lời giải thích như thế nào?”
Hai mắt Phó Cận Sâm dần lạnh băng.
Không thèm để ý tới anh sao?!
Luồng khí lạnh tràn ra từ người anh khiến không khí như đóng băng:
“Mục Noãn Noãn!”
Tổng giám đốc tập đoàn Mục thị đã biến mất suốt ba năm.
Vừa khéo, Mục Noãn Noãn bên cạnh anh cũng đã ở cạnh ba năm.
Cô nói chuyện, hành xử đều có khí chất của một tiểu thư danh giá, lúc trước anh cũng từng nghi ngờ nhưng cô luôn nói mình tay trắng, cô độc không nơi nương tựa, anh cũng tin.
Bây giờ thì sao?
Anh thấy mình thật nực cười.
Người phụ nữ này, người phụ nữ từng nói yêu anh, hóa ra chỉ là một kẻ lừa đảo không hơn không kém.
Ha…
Anh cảm thấy, từ đầu tới cuối, anh chỉ là một thằng ngốc, bị Mục Noãn Noãn – người phụ nữ chết tiệt này xoay mòng mòng!
6
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
