0 chữ
Chương 45
Chương 45: Mất mặt không chỗ chui
Lâm Vũ Thi: "!!!"
Con tiện nhân này!
Trước mặt bao nhiêu người như vậy, Mục Noãn Noãn lại khiến cô ta mất mặt đến thế?
Giờ có bao nhiêu người đang nhìn cô ta như trò cười chứ!
Phía Đổng Thư Nhan bên kia cũng đang nhìn về phía cô ta.
Đổng Thư Nhan lập tức cười lạnh thành tiếng:
"Đi theo bên cạnh Phó Cận Sâm đã là quá tốt rồi, vậy mà cô ta còn không biết điều, còn muốn qua chào hỏi Mục Noãn Noãn, cô ta bị điên rồi sao?"
"Cũng thấy cô ta điên thật đấy, đã chẳng thân quen gì còn cố tình bắt chuyện."
"Nhưng dù sao thì họ cũng là bạn học cấp ba mà, Mục Noãn Noãn với thân phận như thế, làm vậy có phải hơi quá đáng không?" Mạnh Dĩnh tỏ ra nghi hoặc:
"Nếu cô ấy chỉ là người bình thường thì muốn làm gì cũng được nhưng cô ấy là người trong giới thương nhân, là người của giới thượng lưu, như vậy chẳng phải ảnh hưởng đến danh tiếng sao?"
Đổng Thư Nhan liếc cô ta một cái, bất đắc dĩ nói:
"Thế chắc cậu không biết tiếng tăm của vị tiểu Mục tổng này rồi."
"Hả?" Mạnh Dĩnh mặt mày ngơ ngác.
Tiền Dao Dao cười cười, liền tiếp lời:
"Tiểu Mục tổng này bình thường rất nghĩa khí, chắc cậu không biết lúc cô ấy điều hành công ty, tốt bụng đến mức nào đâu. Cô ấy sẵn sàng chịu thiệt về mình để không làm người khác thiệt, thậm chí còn thường xuyên đứng ra bảo vệ người khác, danh tiếng của cô ấy tốt vô cùng."
"Có khi là lời đồn thôi." Mạnh Dĩnh vẫn chưa hiểu rõ, cảm thấy điều đó khó tin.
Đổng Thư Nhan bất lực nhìn cô ấy:
"Cậu ngốc thật đấy à, tớ đã nói vậy tức là Mục Noãn Noãn là người rất coi trọng danh tiếng. Dù việc cô ấy làm có xuất phát từ lòng tốt hay không, thì ít nhất hình tượng bên ngoài của cô ấy là một người rất tốt. Với một hình tượng như vậy, cậu thử nghĩ xem, hôm nay trước mặt bao nhiêu người lại nói thẳng mặt bạn gái của Phó tổng như thế là có ý gì?"
"À! Tớ hiểu rồi!" Mạnh Dĩnh cuối cùng cũng phản ứng lại:
"Chắc chắn là cô gái đó thực sự có vấn đề, đến mức Mục tổng không nhịn nổi nữa."
Tiền Dao Dao bất lực vỗ trán cô ấy:
"Cậu đúng là bé thông minh, cuối cùng cũng hiểu ra rồi…"
Mạnh Dĩnh: "…"
Đổng Thư Nhan thì lại có chút bất ngờ:
"Dù vậy, tớ vẫn cảm thấy Mục tổng lần này ra tay hơi nặng, dù gì cô gái đó cũng là bạn gái mà Phó tổng đưa đến, làm vậy chẳng phải không nể mặt Phó tổng à?"
"Có thể là vì Mục tổng đến muộn nên không biết?"
"Hai người họ vừa nhìn đã thấy quen biết từ lâu, cậu nghĩ cô ấy không biết mối quan hệ giữa cô gái đó và Phó tổng sao?"
"Lẽ nào… Mục tổng và Phó tổng không hợp nhau?"
"Hay là một khả năng khác, Mục tổng cũng thích Phó tổng nên mới nhằm vào cô gái kia?" Đổng Thư Nhan vừa nói vừa chống cằm đầy lo lắng.
"Cái này… cũng không hẳn là không thể?"
"Không đúng đâu, nếu cô ấy thật sự thích Phó tổng thì càng không nên công khai đối đầu thế này, nói thế chẳng khác nào tát vào mặt Phó tổng. Mà Mục tổng là người rất lợi hại trên thương trường, chắc chắn là người có đầu óc, nhất định sẽ nghĩ đến chuyện này."
"Nghe cũng hợp lý…" Đổng Thư Nhan thở phào, rồi bật cười:
"Dù sao khiến cô ta mất mặt như vậy, tớ vẫn muốn tặng Mục tổng một tràng pháo tay, lát nữa có cơ hội nhất định phải mời cô ấy một ly!"
"Ha ha ha…"
Mấy người ríu rít bàn tán, còn Lâm Vũ Thi thì thật sự sắp không trụ nổi nữa rồi.
Cô ta đứng đó, bị Mục Noãn Noãn châm chọc như thế, bị bao nhiêu người cười nhạo, vậy mà Phó Cận Sâm lại hoàn toàn không có ý định bước tới!
Con tiện nhân này!
Trước mặt bao nhiêu người như vậy, Mục Noãn Noãn lại khiến cô ta mất mặt đến thế?
Giờ có bao nhiêu người đang nhìn cô ta như trò cười chứ!
Phía Đổng Thư Nhan bên kia cũng đang nhìn về phía cô ta.
Đổng Thư Nhan lập tức cười lạnh thành tiếng:
"Đi theo bên cạnh Phó Cận Sâm đã là quá tốt rồi, vậy mà cô ta còn không biết điều, còn muốn qua chào hỏi Mục Noãn Noãn, cô ta bị điên rồi sao?"
"Cũng thấy cô ta điên thật đấy, đã chẳng thân quen gì còn cố tình bắt chuyện."
"Nhưng dù sao thì họ cũng là bạn học cấp ba mà, Mục Noãn Noãn với thân phận như thế, làm vậy có phải hơi quá đáng không?" Mạnh Dĩnh tỏ ra nghi hoặc:
"Nếu cô ấy chỉ là người bình thường thì muốn làm gì cũng được nhưng cô ấy là người trong giới thương nhân, là người của giới thượng lưu, như vậy chẳng phải ảnh hưởng đến danh tiếng sao?"
"Thế chắc cậu không biết tiếng tăm của vị tiểu Mục tổng này rồi."
"Hả?" Mạnh Dĩnh mặt mày ngơ ngác.
Tiền Dao Dao cười cười, liền tiếp lời:
"Tiểu Mục tổng này bình thường rất nghĩa khí, chắc cậu không biết lúc cô ấy điều hành công ty, tốt bụng đến mức nào đâu. Cô ấy sẵn sàng chịu thiệt về mình để không làm người khác thiệt, thậm chí còn thường xuyên đứng ra bảo vệ người khác, danh tiếng của cô ấy tốt vô cùng."
"Có khi là lời đồn thôi." Mạnh Dĩnh vẫn chưa hiểu rõ, cảm thấy điều đó khó tin.
Đổng Thư Nhan bất lực nhìn cô ấy:
"Cậu ngốc thật đấy à, tớ đã nói vậy tức là Mục Noãn Noãn là người rất coi trọng danh tiếng. Dù việc cô ấy làm có xuất phát từ lòng tốt hay không, thì ít nhất hình tượng bên ngoài của cô ấy là một người rất tốt. Với một hình tượng như vậy, cậu thử nghĩ xem, hôm nay trước mặt bao nhiêu người lại nói thẳng mặt bạn gái của Phó tổng như thế là có ý gì?"
"Chắc chắn là cô gái đó thực sự có vấn đề, đến mức Mục tổng không nhịn nổi nữa."
Tiền Dao Dao bất lực vỗ trán cô ấy:
"Cậu đúng là bé thông minh, cuối cùng cũng hiểu ra rồi…"
Mạnh Dĩnh: "…"
Đổng Thư Nhan thì lại có chút bất ngờ:
"Dù vậy, tớ vẫn cảm thấy Mục tổng lần này ra tay hơi nặng, dù gì cô gái đó cũng là bạn gái mà Phó tổng đưa đến, làm vậy chẳng phải không nể mặt Phó tổng à?"
"Có thể là vì Mục tổng đến muộn nên không biết?"
"Hai người họ vừa nhìn đã thấy quen biết từ lâu, cậu nghĩ cô ấy không biết mối quan hệ giữa cô gái đó và Phó tổng sao?"
"Lẽ nào… Mục tổng và Phó tổng không hợp nhau?"
"Hay là một khả năng khác, Mục tổng cũng thích Phó tổng nên mới nhằm vào cô gái kia?" Đổng Thư Nhan vừa nói vừa chống cằm đầy lo lắng.
"Không đúng đâu, nếu cô ấy thật sự thích Phó tổng thì càng không nên công khai đối đầu thế này, nói thế chẳng khác nào tát vào mặt Phó tổng. Mà Mục tổng là người rất lợi hại trên thương trường, chắc chắn là người có đầu óc, nhất định sẽ nghĩ đến chuyện này."
"Nghe cũng hợp lý…" Đổng Thư Nhan thở phào, rồi bật cười:
"Dù sao khiến cô ta mất mặt như vậy, tớ vẫn muốn tặng Mục tổng một tràng pháo tay, lát nữa có cơ hội nhất định phải mời cô ấy một ly!"
"Ha ha ha…"
Mấy người ríu rít bàn tán, còn Lâm Vũ Thi thì thật sự sắp không trụ nổi nữa rồi.
Cô ta đứng đó, bị Mục Noãn Noãn châm chọc như thế, bị bao nhiêu người cười nhạo, vậy mà Phó Cận Sâm lại hoàn toàn không có ý định bước tới!
2
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
