TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33: Đừng trách tôi vô tình

"Mục Noãn Noãn, cô tưởng tôi là người dễ tính lắm à?"

Mục Noãn Noãn khó hiểu, nhưng rõ ràng rất mất kiên nhẫn:

"Phó Cận Sâm, anh còn định dây dưa tới bao giờ? Khi anh tình chàng ý thϊếp với Lâm Vũ Thi, sao không nghĩ xem tôi có dễ tính không?"

Thấy cô thậm chí chẳng buồn nhìn mình lấy một cái, Phó Cận Sâm nghiến răng nói:

"Lâm Vũ Thi luôn biết chừng mực, biết tiến biết lùi. Cô tưởng cô ấy giống cô, dùng chuyện kết hôn ra uy hϊếp tôi à?!"

Tim Mục Noãn Noãn bỗng đau nhói.

Uy hϊếp kết hôn.

Đúng vậy...

Năm đó, cô không hiểu sao lại làm ra chuyện vừa bốc đồng vừa ngu ngốc như thế, vì muốn lấy được Phó Cận Sâm, cô đã chủ động đề nghị hiến máu cho Lâm Vũ Thi vô điều kiện.

Có lẽ…

Hiện tại cô đang phải trả giá cho sự ngu muội của mình năm đó.

Cô cảm thấy ba năm bị trừng phạt như vậy là quá đủ rồi.

Cho đến tận bây giờ, trong mắt anh vẫn chỉ biết bảo vệ Lâm Vũ Thi. Đúng là, đàn ông sao có thể nhìn ra ai là "trà xanh" được chứ?

Trong mắt đàn ông, "trà xanh" chỉ là người dịu dàng, thấu hiểu, còn cô thì ngược lại gây rối, tâm cơ, độc ác.

"Lâm Vũ Thi luôn biết ơn cô, lúc nào cũng muốn báo đáp. Thế mà cô lại nói cho cô ấy biết dù cô ấy có chết, cô cũng không hiến máu?! Mục Noãn Noãn, sao cô có thể tàn nhẫn đến thế? Một mạng người nói bỏ là bỏ được sao?!"

Mục Noãn Noãn tức đến bật cười:

"Chưa trải qua nỗi khổ của người khác thì đừng khuyên người ta làm điều tốt, câu đó anh đã nghe bao giờ chưa?"

Phó Cận Sâm định cười nhạo gì đó, thì cô lại nói tiếp:

"Tôi đã nói không dưới chục lần, tôi cũng bị thiếu máu, cứ truyền mãi tôi cũng chết. Anh điếc à? Hay là bị lừa đá cho thành chấn thương não rồi?! Anh nói tôi thấy chết không cứu, vậy còn anh? Anh trơ mắt nhìn tôi chết thì anh không tàn nhẫn chắc?!"

Những lời sau, Mục Noãn Noãn gần như hét lên.

Nhưng vừa nói xong, cô đã hối hận, sao cô lại đi tranh cãi với một kẻ não tàn làm gì?

Trong đầu anh chỉ có "bảo bối" Lâm Vũ Thi, còn cô chẳng qua chỉ là một mạng người rẻ mạt, sao có thể khiến anh xót xa?

Cô hít sâu một hơi, thì tiếng cười lạnh của anh đã vang lên:

"Cô khỏe như trâu vậy, lúc nào nhìn cũng đầy sinh lực, thiếu máu? Cô nghĩ tôi sẽ tin à?"

Mục Noãn Noãn: "…"

Cô nhắm mắt lại.

Không muốn nói chuyện với đồ ngốc nữa! Thật sự!

Hít sâu kiềm chế cảm xúc, cô lạnh giọng nói:

"Cút ra ngoài! Phó Cận Sâm, đây là nhà tôi! Đơn ly hôn tôi đã ký, nếu anh đã sẵn sàng, ngày mai đi đăng ký giải quyết!"

"Ly hôn?" Phó Cận Sâm bật cười khinh miệt:

"Hồi đó cô dùng cách nào để cưới được tôi, giờ cũng phải giữ lời hứa đó mà tiếp tục đi. Mục Noãn Noãn, đừng tưởng như vậy là cô không cần truyền máu nữa, chuyện đó là cô phải làm."

Anh siết chặt cổ tay cô, khiến cô vùng vẫy không thoát, cảm giác rát bỏng khiến tâm trạng cô càng thêm tồi tệ.

Cô thật sự không hiểu, vì sao mình lại yêu phải người đàn ông như thế này!

Nếu Lâm Vũ Thi cần một quả tim để sống, chẳng lẽ anh cũng bắt cô móc tim ra đưa cho ả?

Mắt cô đỏ hoe:

"Anh đừng có nằm mơ! Phó Cận Sâm! Cô ta là ân nhân cứu mạng của anh, không phải của tôi! Tôi đã làm nhiều như vậy cho Lâm Vũ Thi, anh có từng biết ơn tôi một chút nào không?! Phó Cận Sâm, anh nói tôi có mưu đồ, vậy còn anh?! Anh gọi đó là biết ơn báo đáp sao?!"

Phó Cận Sâm sững người, nhất thời không biết đáp gì.

Nhưng chỉ một giây sau, anh lại cười lạnh, đầy dữ tợn:

"Đây là con đường cô tự chọn, vậy thì đừng trách tôi vô tình!"

2

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.