0 chữ
Chương 124
Chương 124: Cuộc hôn nhân này, cô nhất định phải ly hôn!
Giọng cô tuy rất ôn hòa nhưng ánh mắt lạnh lẽo phát ra từ đôi mắt đó khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi, thậm chí... không hiểu sao ai nấy đều có một cảm giác muốn quỳ xuống lạy cô.
Người phụ nữ này, thật sự quá đáng sợ.
Lần này, mọi người đều im bặt, rất hợp tác mà nhường đường.
Sau khi Mục Noãn Noãn lái xe rời đi, cô đã không thể kiềm chế nổi mà lập tức gọi điện thoại.
Đối phương nhanh chóng bắt máy.
"A lô."
Sắc mặt Mục Noãn Noãn trở lên lạnh đi:
"Anh có thể quản lý được người nhà anh không? Hôm nay tôi vừa ra ngoài đã bị đám phóng viên bao vây, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến tôi, còn làm đảo lộn cả cuộc sống của tôi nữa."
Phó Cận Sâm lập tức bật cười lạnh: "Chính cô còn chẳng có bản lĩnh xử lý chuyện này?"
Nếu như cô chỉ là Mục Noãn Noãn bình thường, có lẽ Phó Cận Sâm sẽ không nói lời này, cũng thật sự cảm thấy cô không có năng lực.
Nhưng giờ đây, cô là Mục tổng, tổng tài của tập đoàn Mục thị, là cháu gái ruột của Mục lão gia.
Năng lực không kém gì anh.
Mục Noãn Noãn tức đến bật cười:
"Tôi có giải quyết được hay không là chuyện của tôi nhưng để đám người đó tới đây là lỗi của các người. Đã muốn ly hôn rồi thì tại sao còn để lộ tin tức ra ngoài? Lần trước tôi đi ăn cùng mẹ anh là vì bà ấy là bề trên nên tôi nể mặt nhưng bây giờ bà ấy lại đăng những thứ đó lên Weibo? Phó Cận Sâm, anh không cần thể diện nhưng tôi còn cần! Anh nɠɵạı ŧìиɧ bên ngoài, bên này còn muốn tôi tiếp tục làm vợ anh, đội cái mũ xanh đó lên đầu? Anh có thấy ghê tởm không?"
"Mục Noãn Noãn!" Sắc mặt Phó Cận Sâm lập tức trầm xuống:
"Cô tưởng tôi không thể sống thiếu cô chắc?"
"Tôi tất nhiên biết anh chưa bao giờ xem trọng tôi, vậy thì sao không tìm cách khiến gia đình anh chấp nhận chuyện này đi? Mau chóng ly hôn, anh nghĩ kéo dài như thế có lợi cho anh hay cho tôi? Đã không còn tình cảm thì hãy chia tay trong êm đẹp đi. Phó Cận Sâm, tôi tưởng anh không phải người dây dưa lằng nhằng, sao chuyện này anh lại cứ kéo dài mãi không xong? Anh không thật sự định giữ cuộc hôn nhân này chỉ vì thân phận Mục tổng của tôi đấy chứ? Tôi biết anh coi trọng lợi ích nhưng cũng không đến mức đê tiện như thế đúng không?"
Sắc mặt Phó Cận Sâm khó coi đến cực điểm, tức đến bật cười:
"Đừng nói nhảm nữa, muốn ly hôn thì tự tìm cách giải quyết người nhà tôi đi. Tôi không rảnh vừa lo công ty vừa lo chuyện này."
Nói xong, anh lập tức cúp máy, hoàn toàn không muốn nói thêm với Mục Noãn Noãn.
Chỉ là...
Mục Noãn Noãn không hề biết, Phó Cận Sâm là vì tức giận quá mới cúp máy.
Cô tiếp tục lái xe nhưng sắc mặt ngày càng khó coi hơn.
Lời Phó Cận Sâm nói... nghe cũng có lý.
Anh vốn chẳng xem trọng chuyện kết hôn ly hôn, người nhà không đồng ý, đương nhiên anh sẽ đứng về phía họ, còn cô chẳng qua chỉ là người ngoài, làm sao Phó Cận Sâm có thể để tâm đến cảm nhận của cô?
Mục Noãn Noãn cười lạnh, đúng vậy, cô sao lại ngu ngốc đến mức cứ luôn muốn nói lý với Phó Cận Sâm?
Tốt thôi, nếu anh không có thời gian, thì để cô nghĩ cách giải quyết người nhà của anh!
Cuộc hôn nhân này, cô nhất định phải ly hôn!
Rất nhanh, cô đến công ty nhưng còn chưa kịp làm việc chính thức thì điện thoại trên bàn bỗng vang lên, hiển thị người gọi khiến ánh mắt cô thoáng chùng xuống nhưng vẫn chọn nghe máy:
"Ông nội."
Ánh mắt cô trở lên phức tạp, giọng nói cũng hơi run.
Ông cụ lập tức gầm lên: "Lăn ngay vào phòng làm việc của ta!"
"Tu... tu... tu"
Mục Noãn Noãn khựng lại vài giây, đặt điện thoại xuống, rồi đứng dậy bước đến văn phòng chủ tịch.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong lập tức truyền ra giọng nói không mấy thân thiện:
"Vào đi."
Mục Noãn Noãn đẩy cửa bước vào.
Vừa đúng lúc thấy ông cụ đang ngồi trên ghế sofa.
Người phụ nữ này, thật sự quá đáng sợ.
Lần này, mọi người đều im bặt, rất hợp tác mà nhường đường.
Sau khi Mục Noãn Noãn lái xe rời đi, cô đã không thể kiềm chế nổi mà lập tức gọi điện thoại.
Đối phương nhanh chóng bắt máy.
"A lô."
Sắc mặt Mục Noãn Noãn trở lên lạnh đi:
"Anh có thể quản lý được người nhà anh không? Hôm nay tôi vừa ra ngoài đã bị đám phóng viên bao vây, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến tôi, còn làm đảo lộn cả cuộc sống của tôi nữa."
Phó Cận Sâm lập tức bật cười lạnh: "Chính cô còn chẳng có bản lĩnh xử lý chuyện này?"
Nếu như cô chỉ là Mục Noãn Noãn bình thường, có lẽ Phó Cận Sâm sẽ không nói lời này, cũng thật sự cảm thấy cô không có năng lực.
Năng lực không kém gì anh.
Mục Noãn Noãn tức đến bật cười:
"Tôi có giải quyết được hay không là chuyện của tôi nhưng để đám người đó tới đây là lỗi của các người. Đã muốn ly hôn rồi thì tại sao còn để lộ tin tức ra ngoài? Lần trước tôi đi ăn cùng mẹ anh là vì bà ấy là bề trên nên tôi nể mặt nhưng bây giờ bà ấy lại đăng những thứ đó lên Weibo? Phó Cận Sâm, anh không cần thể diện nhưng tôi còn cần! Anh nɠɵạı ŧìиɧ bên ngoài, bên này còn muốn tôi tiếp tục làm vợ anh, đội cái mũ xanh đó lên đầu? Anh có thấy ghê tởm không?"
"Mục Noãn Noãn!" Sắc mặt Phó Cận Sâm lập tức trầm xuống:
"Cô tưởng tôi không thể sống thiếu cô chắc?"
"Tôi tất nhiên biết anh chưa bao giờ xem trọng tôi, vậy thì sao không tìm cách khiến gia đình anh chấp nhận chuyện này đi? Mau chóng ly hôn, anh nghĩ kéo dài như thế có lợi cho anh hay cho tôi? Đã không còn tình cảm thì hãy chia tay trong êm đẹp đi. Phó Cận Sâm, tôi tưởng anh không phải người dây dưa lằng nhằng, sao chuyện này anh lại cứ kéo dài mãi không xong? Anh không thật sự định giữ cuộc hôn nhân này chỉ vì thân phận Mục tổng của tôi đấy chứ? Tôi biết anh coi trọng lợi ích nhưng cũng không đến mức đê tiện như thế đúng không?"
"Đừng nói nhảm nữa, muốn ly hôn thì tự tìm cách giải quyết người nhà tôi đi. Tôi không rảnh vừa lo công ty vừa lo chuyện này."
Nói xong, anh lập tức cúp máy, hoàn toàn không muốn nói thêm với Mục Noãn Noãn.
Chỉ là...
Mục Noãn Noãn không hề biết, Phó Cận Sâm là vì tức giận quá mới cúp máy.
Cô tiếp tục lái xe nhưng sắc mặt ngày càng khó coi hơn.
Lời Phó Cận Sâm nói... nghe cũng có lý.
Anh vốn chẳng xem trọng chuyện kết hôn ly hôn, người nhà không đồng ý, đương nhiên anh sẽ đứng về phía họ, còn cô chẳng qua chỉ là người ngoài, làm sao Phó Cận Sâm có thể để tâm đến cảm nhận của cô?
Mục Noãn Noãn cười lạnh, đúng vậy, cô sao lại ngu ngốc đến mức cứ luôn muốn nói lý với Phó Cận Sâm?
Tốt thôi, nếu anh không có thời gian, thì để cô nghĩ cách giải quyết người nhà của anh!
Rất nhanh, cô đến công ty nhưng còn chưa kịp làm việc chính thức thì điện thoại trên bàn bỗng vang lên, hiển thị người gọi khiến ánh mắt cô thoáng chùng xuống nhưng vẫn chọn nghe máy:
"Ông nội."
Ánh mắt cô trở lên phức tạp, giọng nói cũng hơi run.
Ông cụ lập tức gầm lên: "Lăn ngay vào phòng làm việc của ta!"
"Tu... tu... tu"
Mục Noãn Noãn khựng lại vài giây, đặt điện thoại xuống, rồi đứng dậy bước đến văn phòng chủ tịch.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong lập tức truyền ra giọng nói không mấy thân thiện:
"Vào đi."
Mục Noãn Noãn đẩy cửa bước vào.
Vừa đúng lúc thấy ông cụ đang ngồi trên ghế sofa.
3
0
3 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
