TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 121
Chương 121: Mẹ là người từng trải

Tin hot về Phó Cận Sâm và Lâm Vũ Thi vẫn đang tiếp tục nóng trên mạng. Khi Bạch Nhiễm đưa weibo cho Phó Cận Sâm xem, sắc mặt anh khó coi đến cực điểm.

Thậm chí còn hận không thể chém chết tên phóng viên săn tin kia ngay lập tức.

Bạch Nhiễm ánh mắt hơi động: "Phó tổng, có cần giải quyết không...?"

Phó Cận Sâm không chút do dự: "Xử lý."

Bây giờ người trong giới đều biết Phó Cận Sâm và Mục Noãn Noãn là một đôi, nếu lại truyền ra chuyện anh có quan hệ mờ ám với Lâm Vũ Thi, chỉ càng khiến tập đoàn Phó thị bị ảnh hưởng.

Bạch Nhiễm hơi kinh ngạc liếc nhìn Phó Cận Sâm một cái, lý lẽ thì cô hiểu nhưng cô vẫn cảm thấy, ngoài lý do này, còn một nguyên nhân nữa là... anh hình như chẳng hề muốn thừa nhận bất kỳ quan hệ nào với Lâm Vũ Thi.

Dường như... chỉ dừng lại ở mối quan hệ "ân nhân cứu mạng"?

Hơn nữa... lần này mọi người trong giới gần như đều biết chuyện anh và Mục Noãn Noãn, nhưng Phó tổng lại chẳng định lên tiếng làm rõ? Cho dù có mẹ của anh chen vào chuyện này, nhưng nếu bản thân anh không muốn thì cũng không ai ép được.

Phó tổng hình như... không hề phản cảm?

Trong lòng Bạch Nhiễm có phần do dự nhưng không dám thể hiện ra ngoài, càng không dám hỏi.

"Vâng."

Bạch Nhiễm đáp một tiếng, chuẩn bị rời đi, nhưng vừa mới xoay người bước ra một bước, Phó Cận Sâm lại trầm giọng lên tiếng:

"Nếu Lâm Vũ Thi còn đến công ty tìm tôi, nói với cô ta là tôi không rảnh."

Sắc mặt Bạch Nhiễm cứng đờ, vội vàng gật đầu lần nữa.

Lần này, cô đã đoán sai suy nghĩ của tổng tài nhà mình.

Lần sau tuyệt đối không dám tự ý quyết định nữa, ánh mắt cô hơi né tránh nhưng vẫn cẩn thận nói:

"Chuyện hôm nay là do tôi sơ suất, lẽ ra nên bàn bạc trước với ngài."

Phó Cận Sâm mím môi: "Ra ngoài đi."

Bạch Nhiễm lo lắng đáp lời, rời khỏi phòng.

Trong văn phòng, lại chỉ còn một mình Phó Cận Sâm.

Nhưng... chưa yên tĩnh được ba phút, điện thoại của anh bất ngờ vang lên.

Nhìn thấy người gọi đến, anh nhíu mày, nhưng vẫn chọn bắt máy.

Anh không nói gì.

Nhưng Sử Quỳnh đã tức giận mắng: "Mẹ không bảo con phải tránh xa cái con đàn bà đó ra sao?! Vậy mà con thì hay rồi, không chỉ để cô ta vào công ty, còn ôm ấp nữa chứ?!"

Sắc mặt Phó Cận Sâm trầm xuống. Cái ôm đó lúc đó anh chưa kịp tránh, khi cô ta nhào tới thì anh đã lập tức đẩy ra nhưng cái tay săn ảnh kia chụp rất khéo, thậm chí còn tìm được góc độ hoàn hảo, giống như hai người họ ôm nhau tự nguyện.

Nhưng Phó Cận Sâm xưa nay không thích giải thích, một chữ cũng không nói.

Sử Quỳnh càng tức: "Lập tức xử lý ngay đi! Giờ cả thế giới đều biết con với Mục Noãn Noãn là một đôi, vậy mà con lại tự vả mặt mẹ mình như thế? Giỏi lắm, đúng là con trai tốt của mẹ!"

Phó Cận Sâm nhíu mày: "Con đã cho người xử lý rồi."

"Chưa đủ mạnh tay!!!" Sử Quỳnh giận dữ hét lên, không ngạc nhiên khi không được đáp lại, bà hạ giọng, lạnh lùng nói tiếp:

"Mẹ đã bảo trợ lý đăng bài lên weibo của mẹ rồi."

Sắc mặt Phó Cận Sâm khó coi: "Mẹ đăng cái gì?"

"Đương nhiên là tuyên bố chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, hoàn toàn không phải như mọi người nghĩ. Đồng thời, mẹ cũng nói rõ rồi: con dâu mẹ chỉ có một mình Mục Noãn Noãn! Ngoài nó ra, ai cũng không được! Có người thì đừng mặt dày mà bám theo, cô ta không xứng!"

Phó Cận Sâm: "..."

Sắc mặt anh càng khó coi nhưng lại không nói gì.

Sử Quỳnh không biết anh đang nghĩ gì, càng thêm tức giận:

"Tránh xa con hồ ly tinh đó ra! Cô ta không phải người tốt! Mẹ là người từng trải, nhìn là biết!"

Phó Cận Sâm bị chọc cười: "Trước đây mẹ cũng dùng y chang mấy từ đó để nói về Mục Noãn Noãn."

3

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.