TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 114
Chương 114: Cái lý do ngu ngốc như vậy

Mục Noãn Noãn lại hít sâu một hơi, giọng đầy phẫn nộ:

"Bà nội vì chuyện của hai chúng ta, đã lo lắng biết bao nhiêu năm nay, bà luôn muốn anh yêu tôi nhưng Phó Cận Sâm, anh đã đối xử với bà như thế nào?! Đó là bà nội ruột của anh đấy! Anh mở to mắt mà nhìn ba năm nay bà ăn ngủ không ngon, tinh thần suy sụp, vậy mà anh vẫn cứ tệ bạc với tôi như thế?! Bây giờ anh còn quay sang trách móc tôi?! Phó Cận Sâm, anh xứng sao?!"

Ba chữ cuối, cô gần như gào lên.

Phó Cận Sâm tức đến run người nhưng lại không nói được lời nào, cuối cùng dứt khoát cúp máy.

Mục Noãn Noãn giận đến mức sắp phát điên!

Cô biết rất rõ, giờ mà gọi lại thì anh cũng không nghe. Mà cho dù có nghe thì cũng chỉ là vòng lặp cãi vã không hồi kết. Giờ anh lại còn không chịu ly hôn.

Hôm đó đi cục dân chính rõ ràng là thuận lợi, vậy mà bây giờ lại...

Cô thật sự rất hối hận! Đáng lẽ hôm đó phải lo xong chuyện đăng ký ly hôn trước rồi mới đi gặp Hằng Lăng Dương!

Giờ thì sao...?

Mục Noãn Noãn hít sâu một hơi, quay về công ty, vì vẫn còn rất nhiều việc đang chờ.

Cô nhất định sẽ nghĩ cách để ly hôn!

__

Hai ngày trôi qua.

11:40 trưa.

Lúc này, Lâm Vũ Thi đã có mặt dưới tầng công ty của Phó Cận Sâm, trong tay còn cầm theo hộp cơm trưa.

Cô ta cúi đầu, ánh mắt mang theo sự thấp thỏm. Mấy ngày nay Phó Cận Sâm không đến tìm cô ta, khiến cô ta sốt ruột vô cùng. Cuối cùng sau khi bàn bạc với mẹ, cô ta quyết định xuất viện, chủ động đến tìm anh xin lỗi.

Dù thế nào, bám chắc lấy người đàn ông này là ưu tiên hàng đầu!

Cô ta lấy điện thoại ra, gọi cho Bạch Nhiễm, trợ lý của Phó Cận Sâm.

Bạch Nhiễm nhanh chóng bắt máy:

"Lâm tiểu thư?" Giọng nói khách khí, đúng mực.

Lâm Vũ Thi vội vàng hỏi:

"Xin chào trợ lý Bạch, tôi muốn hỏi hiện tại anh Cận Sâm có rảnh không?"

Bạch Nhiễm bình tĩnh đáp:

"Bây giờ chưa hết giờ làm, Phó tổng chắc vẫn đang bận việc. Cô tìm anh ấy có chuyện gì ạ?"

Bình thường Lâm Vũ Thi toàn trực tiếp liên hệ với Phó tổng, chưa từng gọi qua Bạch Nhiễm, khiến cô có chút nghi hoặc.

Giọng Lâm Vũ Thi mang theo chút do dự:

"Chị Bạch à, có thể làm phiền chị một chút không? Chị có thể xuống tầng dưới đón em lên không? Em sợ lát nữa sẽ không vào được tầng cao nhất để gặp anh Cận Sâm..."

Bạch Nhiễm hơi ngập ngừng:

"Việc này... cô đã nói với Phó tổng chưa?"

"Em sẽ không làm phiền đến công việc của anh ấy đâu ạ. Em đợi đến giờ nghỉ. Em mang cơm trưa đến cho anh ấy." Giọng điệu mềm mại, lễ phép, khiến người khác khó mà từ chối.

Tuy nhiên, Bạch Nhiễm không bị lay động. Với cô, mọi chuyện đều phải công tư phân minh. Cân nhắc một lúc, cô vẫn gật đầu:

"Được rồi, vậy cô chờ tôi một chút, tôi xuống đón cô."

"Vâng, cảm ơn chị."

Cúp máy, Lâm Vũ Thi vô cùng hài lòng, tay xách hộp cơm bước vào công ty.

Cô ta không gọi điện cho Phó Cận Sâm, vì biết anh chắc chắn sẽ từ chối. Mục đích chính của cô ta là dựa vào Bạch Nhiễm để vào được trong.

Vừa vào sảnh, cô ta định đi tiếp thì bị lễ tân chặn lại.

"Xin chào tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai ạ?" Nhân viên lễ tân mỉm cười hỏi.

Lâm Vũ Thi dừng bước:

"Tôi tìm Phó tổng."

"Phó tổng?" Nhân viên hơi ngạc nhiên, rồi hỏi tiếp:

"Cô có hẹn trước không ạ?"

Lâm Vũ Thi lắc đầu:

"Không có. Nhưng anh ấy từng nói, tôi muốn đến lúc nào cũng được."

Nhân viên lễ tân nghe vậy, trong mắt hiện rõ sự khinh bỉ.

Trong lòng nghĩ: Giờ muốn gặp Phó tổng thì ai mà chẳng nói được mấy lời như vậy. Đây là lần đầu tôi nghe được một lý do... ngu ngốc như vậy đấy!

1

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.