0 chữ
Chương 101
Chương 101: Con phải dỗ con bé quay về cho mẹ!
Ánh mắt của Mạnh Di Hàm thực sự rất sắc bén, câu hỏi mà Mục Noãn Noãn vừa hỏi, tuyệt đối không phải là câu thừa.
Mạnh Di Hàm cau mày: "Tôi cảm thấy cậu ấy không nói dối nhưng tính cách cậu ấy quá kín đáo, tôi cũng không thể chắc chắn tuyệt đối, cho nên tôi..."
Mục Noãn Noãn gật đầu:
"Tôi hiểu rồi, cô gọi điện cho cậu ấy, bảo ngày mai đến công ty một chuyến, tôi sẽ đích thân phỏng vấn."
Ánh mắt của Mạnh Di Hàm lập tức sáng lên:
"Được, tôi lập tức thông báo cho cậu ấy! Mục tổng dự định mấy giờ gặp cậu ấy?"
Nghe ra được trong giọng nói của Mạnh Di Hàm có chút kích động.
Rõ ràng là cô rất muốn nhận người này nhưng vì có tiền án nên không dám tự tiện quyết định, chỉ có thể xin ý kiến của Mục Noãn Noãn.
Mục Noãn Noãn nghĩ một chút, nhàn nhạt nói:
"Mười giờ rưỡi sáng mai đi."
"Được, tôi sẽ sắp xếp ngay."
Thấy Mục Noãn Noãn không còn dặn dò gì thêm, Mạnh Di Hàm liền xoay người rời khỏi văn phòng.
Mục Noãn Noãn một mình tiếp tục xử lý công việc trong phòng làm việc, rất nhanh đã đến giờ tan làm.
Chỉ là, về nhà cô cũng không có việc gì để làm, định bụng tiếp tục tăng ca. Nhưng... vừa mới mở một tập tài liệu, điện thoại di động của cô lại vang lên.
Là số điện thoại của Phó Cận Sâm.
Cô nhíu mày, để nó đổ chuông bảy giây rồi mới lựa chọn nghe máy.
"Phó tổng, tôi hy vọng sau này nếu không có việc gì thì đừng gọi điện cho tôi. Có chuyện gì hãy nói rõ ràng, đừng lấy cớ để gây chuyện."
Dù gì sau này hai người cũng chắc chắn phải thường xuyên làm việc chung, chuyện gọi điện là điều không thể tránh khỏi.
Dù miệng thì nói là không muốn có quan hệ gì với anh nữa, nhưng Mục thị và Phó thị đều là tập đoàn lớn, tránh cũng không được.
Giọng của Phó Cận Sâm trầm xuống:
"Bây giờ cô đến chỗ tôi."
Mục Noãn Noãn tức đến bật cười:
"Phó Cận Sâm, đến giờ anh vẫn chưa nhận ra mình đang dùng cái giọng ra lệnh với tôi à?"
Phó Cận Sâm khẽ nhíu mày, còn Mục Noãn Noãn thì cực kỳ không vui:
"Tôi không phải vật sở hữu của anh. Kể cả anh có muốn nói chuyện gì, cũng phải dùng giọng điệu thương lượng. Không phải cái gì anh nói cũng là đúng, anh hiểu không?"
Giờ phút này, trong mắt cô, Phó Cận Sâm đúng là đầu óc có vấn đề.
Sắc mặt Phó Cận Sâm lập tức tối sầm lại:
"Mục Noãn Noãn! Tôi không phải đang thương lượng! Tối nay cô phải đến!"
Tút tút tút...
Anh còn đang đợi phản ứng từ cô thì đầu dây bên kia đã trực tiếp dập máy.
Sắc mặt Phó Cận Sâm đen như đáy nồi, lần này anh cũng không gọi lại nữa mà cầm lấy điện thoại đi thẳng ra ngoài.
Khi anh đi tới bãi đậu xe ngầm thì điện thoại lại rung lên, nhìn thấy người gọi đến, ánh mắt anh đầy vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng cuối cùng vẫn bắt máy.
Chưa kịp mở miệng, đầu bên kia đã sốt ruột nói:
"Sao rồi? Con đến đó chưa?"
Phó Cận Sâm cau mày: "Đến rồi."
"Thật không?!" Sử Quỳnh mừng rỡ: "Noãn Noãn chịu đến rồi à?!"
"Ừm."
Sử Quỳnh lập tức vui mừng nói: "Mẹ biết ngay mà! Con bé nhất định còn tình cảm với con! Vậy thì các con cứ ăn uống thật vui vẻ vào, mẹ không làm phiền nữa. Nhớ đấy, phải nói mấy câu dỗ con gái vui một chút, Noãn Noãn ấy, con nhất định phải dỗ con bé quay về cho mẹ đấy, nghe chưa?!"
Giọng nói của Sử Quỳnh tràn đầy mong đợi nhưng điều này lại khiến sự bực dọc trong mắt Phó Cận Sâm càng thêm sâu.
"Biết rồi."
"Được được được, vậy mẹ cúp máy đây, con đi đường cẩn thận nhé."
Lần này, sau khi nói xong, Sử Quỳnh cũng không đợi anh đáp lại, lập tức cúp máy.
Mà Phó Cận Sâm...
Thực ra anh đâu có đến đó.
Tương tự như vậy, Mục Noãn Noãn lại càng không.
Còn Sử Quỳnh...
NỔ TUNG TRỜI!
Mạnh Di Hàm cau mày: "Tôi cảm thấy cậu ấy không nói dối nhưng tính cách cậu ấy quá kín đáo, tôi cũng không thể chắc chắn tuyệt đối, cho nên tôi..."
Mục Noãn Noãn gật đầu:
"Tôi hiểu rồi, cô gọi điện cho cậu ấy, bảo ngày mai đến công ty một chuyến, tôi sẽ đích thân phỏng vấn."
Ánh mắt của Mạnh Di Hàm lập tức sáng lên:
"Được, tôi lập tức thông báo cho cậu ấy! Mục tổng dự định mấy giờ gặp cậu ấy?"
Nghe ra được trong giọng nói của Mạnh Di Hàm có chút kích động.
Rõ ràng là cô rất muốn nhận người này nhưng vì có tiền án nên không dám tự tiện quyết định, chỉ có thể xin ý kiến của Mục Noãn Noãn.
Mục Noãn Noãn nghĩ một chút, nhàn nhạt nói:
"Mười giờ rưỡi sáng mai đi."
Thấy Mục Noãn Noãn không còn dặn dò gì thêm, Mạnh Di Hàm liền xoay người rời khỏi văn phòng.
Mục Noãn Noãn một mình tiếp tục xử lý công việc trong phòng làm việc, rất nhanh đã đến giờ tan làm.
Chỉ là, về nhà cô cũng không có việc gì để làm, định bụng tiếp tục tăng ca. Nhưng... vừa mới mở một tập tài liệu, điện thoại di động của cô lại vang lên.
Là số điện thoại của Phó Cận Sâm.
Cô nhíu mày, để nó đổ chuông bảy giây rồi mới lựa chọn nghe máy.
"Phó tổng, tôi hy vọng sau này nếu không có việc gì thì đừng gọi điện cho tôi. Có chuyện gì hãy nói rõ ràng, đừng lấy cớ để gây chuyện."
Dù gì sau này hai người cũng chắc chắn phải thường xuyên làm việc chung, chuyện gọi điện là điều không thể tránh khỏi.
Dù miệng thì nói là không muốn có quan hệ gì với anh nữa, nhưng Mục thị và Phó thị đều là tập đoàn lớn, tránh cũng không được.
"Bây giờ cô đến chỗ tôi."
Mục Noãn Noãn tức đến bật cười:
"Phó Cận Sâm, đến giờ anh vẫn chưa nhận ra mình đang dùng cái giọng ra lệnh với tôi à?"
Phó Cận Sâm khẽ nhíu mày, còn Mục Noãn Noãn thì cực kỳ không vui:
"Tôi không phải vật sở hữu của anh. Kể cả anh có muốn nói chuyện gì, cũng phải dùng giọng điệu thương lượng. Không phải cái gì anh nói cũng là đúng, anh hiểu không?"
Giờ phút này, trong mắt cô, Phó Cận Sâm đúng là đầu óc có vấn đề.
Sắc mặt Phó Cận Sâm lập tức tối sầm lại:
"Mục Noãn Noãn! Tôi không phải đang thương lượng! Tối nay cô phải đến!"
Tút tút tút...
Anh còn đang đợi phản ứng từ cô thì đầu dây bên kia đã trực tiếp dập máy.
Sắc mặt Phó Cận Sâm đen như đáy nồi, lần này anh cũng không gọi lại nữa mà cầm lấy điện thoại đi thẳng ra ngoài.
Chưa kịp mở miệng, đầu bên kia đã sốt ruột nói:
"Sao rồi? Con đến đó chưa?"
Phó Cận Sâm cau mày: "Đến rồi."
"Thật không?!" Sử Quỳnh mừng rỡ: "Noãn Noãn chịu đến rồi à?!"
"Ừm."
Sử Quỳnh lập tức vui mừng nói: "Mẹ biết ngay mà! Con bé nhất định còn tình cảm với con! Vậy thì các con cứ ăn uống thật vui vẻ vào, mẹ không làm phiền nữa. Nhớ đấy, phải nói mấy câu dỗ con gái vui một chút, Noãn Noãn ấy, con nhất định phải dỗ con bé quay về cho mẹ đấy, nghe chưa?!"
Giọng nói của Sử Quỳnh tràn đầy mong đợi nhưng điều này lại khiến sự bực dọc trong mắt Phó Cận Sâm càng thêm sâu.
"Biết rồi."
"Được được được, vậy mẹ cúp máy đây, con đi đường cẩn thận nhé."
Lần này, sau khi nói xong, Sử Quỳnh cũng không đợi anh đáp lại, lập tức cúp máy.
Mà Phó Cận Sâm...
Thực ra anh đâu có đến đó.
Tương tự như vậy, Mục Noãn Noãn lại càng không.
Còn Sử Quỳnh...
NỔ TUNG TRỜI!
1
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
