TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1: Ly hôn

"Bụp"

Cánh cửa biệt thự đột ngột bị mở ra.

Ngồi trên ghế sofa với ánh mắt đờ đẫn, mí mắt của Mục Noãn Noãn khẽ động, anh cuối cùng cũng về rồi.

Chỉ mới nửa tiếng trước, cô nhận được cuộc gọi từ chồng mình, nói rằng "người trong lòng" của anh lại cần truyền máu, bảo cô chuẩn bị sẵn sàng.

Cả hai người họ đều có nhóm máu RH âm hiếm, Lâm Vũ Thi đã chắc mẩm rằng Phó Cận Sâm sẽ bắt cô truyền máu thay.

Phó Cận Sâm thấy cô đã ăn mặc chỉnh tề, liền hài lòng nói:

"Đi thôi."

Mục Noãn Noãn ngẩng đầu lên, người đàn ông ấy có ngũ quan góc cạnh, khoác trên người bộ vest cao cấp màu đen.

Đây chính là người cô đã yêu suốt ba năm qua, thế nhưng trong mắt anh, cô chỉ là một công cụ truyền máu.

Cô cũng bị thiếu máu mà! Với tình trạng hiện tại, cô hoàn toàn không thể tiếp tục truyền máu được nữa, chẳng lẽ anh không biết sao?

Tim cô như đang rỉ máu nhưng giọng nói vẫn cố giữ bình tĩnh:

"Người bình thường còn không được truyền máu mỗi tháng một lần. Anh thì không những làm vậy, mà còn bắt tôi truyền tiếp chỉ sau nửa tháng. Anh có biết điều đó gây tổn hại thế nào cho sức khỏe tôi không?"

...

...

"Phó Cận Sâm, rốt cuộc... anh muốn tôi chết sao?"

Phó Cận Sâm lập tức cười khẩy, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét, không hề che giấu:

"Sao? Trước đây chẳng phải cô nói, chỉ cần không ly hôn thì truyền máu bao nhiêu cũng được sao? Giờ đã chịu không nổi rồi à?"

Bàn tay Mục Noãn Noãn siết chặt, những ngón tay mảnh khảnh giờ đã tái nhợt.

Thứ anh nhìn thấy chỉ là sự từ chối lần này của cô, còn nỗi đau đớn sau mỗi lần truyền máu, anh đã bao giờ nhìn thấy chưa?

Cô từng nghĩ, sự hy sinh của mình có thể đổi lại được một chút thương xót từ anh. Nhưng kết quả thì sao?

Thấy vẻ mặt cô đầy kháng cự, Phó Cận Sâm mất kiên nhẫn, lời lẽ sắc bén:

"Mục Noãn Noãn, đừng tưởng tôi không biết tâm tư nhỏ nhen của cô. Nếu không phải máu của cô có ích với Vũ Thi, cô nghĩ tôi sẽ giữ cô làm Phó phu nhân sao?"

Từng chữ, từng câu của anh như những lưỡi dao đâm thẳng vào tim Mục Noãn Noãn, máu tươi trào ra không ngừng.

Anh luôn cho rằng cô nhỏ nhen, ghen tuông, không chịu cứu người nhưng mạng của cô chẳng phải cũng là mạng người sao?

"Nếu cô không đi, thì cuộc hôn nhân này cũng chẳng cần giữ nữa."

Câu nói lạnh lẽo của anh khiến Mục Noãn Noãn bừng tỉnh. Cô khẽ cười, nụ cười đầy chua xót, cuối cùng cũng đến ngày này.

Đúng là không cần nữa rồi. Cô vì sao phải bỏ cả tiền đồ tươi sáng, cam chịu làm một người vợ bị tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần?

Cô hít sâu một hơi, rút ra một tập tài liệu từ ngăn kéo.

Ngay trang đầu là bốn chữ lớn nổi bật:

Thỏa thuận ly hôn!

Góc phải phía dưới đã có chữ ký của cô.

Đồng tử của Phó Cận Sâm co rút mạnh nhưng chưa kịp nói gì, Mục Noãn Noãn đã thản nhiên lên tiếng:

"Như anh mong muốn, tôi ra đi tay trắng. Những năm qua, tôi lấy sức khỏe mình báo đáp ân tình, Phó Cận Sâm, tôi trả tự do cho anh. Từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai."

...

Khi rời khỏi nhà họ Phó, đã là hơn một tiếng sau đó.

Phó Cận Sâm vẫn chưa đi, chỉ đứng nhìn cô thu dọn hành lý rời đi. Trong lúc đó, anh còn lên tiếng, nói sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng chỉ cần cô chịu truyền máu, anh sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Mục Noãn Noãn không nhịn được bật cười lạnh. Anh thực sự cho rằng, sau khi chà đạp cô đến mức ấy, cô vẫn có thể mù quáng cống hiến vô điều kiện như một kẻ ngu ngốc sao?

Con người sẽ buông tay khi nỗi thất vọng tích tụ đủ lớn.

Điện thoại rung lên khiến cô bừng tỉnh. Nhìn thấy người gọi, ánh mắt cô lóe lên một tia sáng, cuối cùng vẫn bắt máy.

"Lại xảy ra chuyện gì sao?"

Đầu dây bên kia thở dài một tiếng, giọng mang theo chút bất đắc dĩ:

"Mục tổng, tôi biết không nên làm phiền chị lúc này... Nhưng tình hình bây giờ thật sự không thể kiểm soát nổi nữa rồi, chị phải đích thân ra mặt thôi."

6

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.