TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9: "Nam chính" ăn hành

Dù sao, cô ấy khỏe hơn người khác rất nhiều, gϊếŧ một tên đàn ông cũng chẳng thành vấn đề.

Nhưng cô ấy còn chưa kịp hành động, đã thấy người bạn thân của mình gào lên, xông thẳng về phía Từ Cảnh Xuyên!

“Từ Cảnh Xuyên! Bà đây chính là điên rồi đấy! Là bị lũ cặn bã các người bức điên đấy!”

Lê Thư An chỉ cao 1m62, nhưng khi lao lên, khí thế như cao 1m80!

Cô tóm chặt lấy tóc Từ Cảnh Xuyên, kéo mạnh, ép anh ta phải cúi đầu xuống, lần đầu tiên đối diện với cô ở khoảng cách gần như vậy!

Hệ thống trong đầu phát điên, kêu réo như còi báo động:

[Ký chủ! Đó là nam chính! Là nam chính đấy! Cô mau dừng tay lại!!!]

Nhưng Lê Thư An coi nó như tiếng chó sủa, một chút cũng không để tâm.

Cái tác giả này rốt cuộc đói khát đến mức nào mà lấy cái đống rác rưởi này làm nam nữ chính? Không sợ ăn no quá rồi tiêu chảy sao?

Cô siết chặt nắm tóc trong tay, kéo giật anh ta mạnh hơn nữa, gằn từng chữ:

“Từ Cảnh Xuyên, anh còn là người không? Tôi sinh con cho anh, trong nhà làm trâu làm ngựa, kiếm tiền nuôi anh, nuôi cả cái nhà họ Từ. Tôi như một con ở, hầu hạ bố mẹ anh, báo hiếu thay anh, nuôi con giúp anh! Còn anh thì sao! Anh lấy danh nghĩa công tác, nhưng bên ngoài lại thân mật với con đàn bà này! Anh đối xử với tôi như vậy mà không thấy cắn rứt lương tâm sao?”

Xung quanh vang lên tiếng “í ẹ” đầy ghê tởm.

“Úi giời, đàn ông kiểu gì thế này?”

“Quá vô liêm sỉ! Lấy vợ về làm trâu làm ngựa, xong còn ra ngoài nɠɵạı ŧìиɧ?”

“Không ngờ nhà họ Từ có loại đàn ông khốn nạn thế này, tởm thật đấy!”

Mặt mũi Từ Cảnh Xuyên nóng rát, tóc bị kéo căng đến mức không thể đứng thẳng dậy được, cả người tức giận đến mức run rẩy.

Anh ta nghiến răng, thấp giọng gầm lên:

“Lê Thư An! Tôi chưa từng yêu cô! Tôi lấy cô là bất đắc dĩ...”

Anh ta vươn tay tóm lấy cổ tay Lê Thư An, muốn kéo tóc mình ra khỏi tay cô.

“BỐP!”

Một cái tát giòn tan giáng thẳng xuống mặt anh ta!

Lê Thư An tát thẳng một cái, đập văng tay Từ Cảnh Xuyên ra, tiếng tát vang còn to hơn cả tiếng quát của anh ta. Cô gầm lên đầy giận dữ:

“Từ Cảnh Xuyên! Nếu anh với Dương Kiều là tình yêu đích thực, vậy thì năm đó khi bị điều về nông thôn, tại sao anh lại cưới tôi?”

“Lúc anh đói đến suýt chết, là ai bớt phần ăn của mình để nuôi anh sống sót? Ai cung phụng anh ăn, lo cho anh học đại học? Bây giờ anh công thành danh toại, anh liền nói không yêu tôi nữa? Nếu đã không yêu, sao hồi đó anh không nói luôn đi?”

12

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.