0 chữ
Chương 40
Chương 40
Nói xong, ông ta thu lại vẻ cứng rắn, nhẹ giọng nói với Lê Thư An: "Đồng chí Lê, cô yên tâm. Công việc này là tổ chức sắp xếp cho cô, thì nó thuộc về cô, không ai có thể cướp được. Đừng để người ngoài làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, dù sao hai người mới là bạn đời bên nhau cả đời…"
Sắc mặt Dương Kiều lập tức tái nhợt.
Lãnh đạo nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh miệt, rồi lạnh giọng ra lệnh:
"Dương Kiều, cô ra ngoài tìm người bên bộ phận tổ chức đến đây, lập tức chuyển giao công việc cho đồng chí Lê Thư An."
Sắc mặt Dương Kiều càng tái nhợt.
"Lãnh đạo…" Từ Cảnh Xuyên thấy người trong lòng như vậy, không nhịn được muốn lên tiếng.
Lãnh đạo lập tức trừng mắt nhìn anh ta: "Từ Cảnh Xuyên, cậu có biết đây là đâu không?"
Anh ta siết chặt nắm tay, hung hăng liếc Lê Thư An một cái.
Lê Thư An chẳng buồn để tâm đến bọn họ.
Thứ cô muốn cô đã có trong tay.
Lãnh đạo vừa lên tiếng, bên tổ chức rất nhanh đã xử lý xong việc chuyển nhượng công tác. Không chỉ vậy, để đảm bảo phúc lợi cho nhân viên đơn thân, căn hộ tập thể rộng 23m² vốn dành cho người chưa có gia đình cũng được chuyển sang tên của Lê Thư An.
Người phụ trách giải quyết chuyện này là một chị gái hơn bốn mươi, họ Văn, sau khi nghe chuyện của Lê Thư An, trong lòng không khỏi thương xót.
"… Em gái à, đàn ông ấy mà, em nâng niu anh ta thì anh ta sẽ ra sức chà đạp em. Còn nếu em chẳng buồn đoái hoài thì anh ta lại quay sang nịnh nọt em. Sau này em cứ coi anh ta như cái máy kiếm tiền đi, cố gắng nuôi dạy con cho tốt. Chị nghe nói con trai em mười một tuổi rồi, chịu khó thêm vài năm nữa là em sẽ thoát khỏi khổ cực thôi…"
Lê Thư An cũng không phản bác, thuận theo lời chị ấy mà nói đôi câu, đến cuối mới thuận miệng nhắc đến một chuyện:
"…Chị Văn, em có thể căn hộ đó sang nhượng không? Từ Cảnh Xuyên chưa từng đưa em đồng nào, em muốn bán đi để có chút tiền lo cho con cái sớm hơn…"
"Em nói phải đấy!"
Chị Văn rất tán thành, cảm thấy mình không phí công khuyên bảo: "Có thể chuyển nhượng, nhưng chỉ được bán cho nhân viên trong đơn vị hoặc người thân của họ thôi. Nếu em thực sự muốn sang nhượng, chị có thể giúp em hỏi thăm. Dạo này đất đai khó xin, đơn vị mình cũng chưa có kế hoạch xây thêm nhà, không ít nhân viên vẫn chưa được chia phòng…"
Lê Thư An vội cảm ơn.
"Chị Văn, một lần làm phiền hai việc. Nói thật với chị, con gái em mới bảy tuổi, nhát gan lại nhạy cảm, không thể rời xa em. Em e là mình không có thời gian để đi làm. Không biết chị có thể giúp em hỏi xem có ai muốn bỏ tiền mua lại suất công tác này không?"
Sắc mặt Dương Kiều lập tức tái nhợt.
Lãnh đạo nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh miệt, rồi lạnh giọng ra lệnh:
"Dương Kiều, cô ra ngoài tìm người bên bộ phận tổ chức đến đây, lập tức chuyển giao công việc cho đồng chí Lê Thư An."
Sắc mặt Dương Kiều càng tái nhợt.
"Lãnh đạo…" Từ Cảnh Xuyên thấy người trong lòng như vậy, không nhịn được muốn lên tiếng.
Lãnh đạo lập tức trừng mắt nhìn anh ta: "Từ Cảnh Xuyên, cậu có biết đây là đâu không?"
Anh ta siết chặt nắm tay, hung hăng liếc Lê Thư An một cái.
Thứ cô muốn cô đã có trong tay.
Lãnh đạo vừa lên tiếng, bên tổ chức rất nhanh đã xử lý xong việc chuyển nhượng công tác. Không chỉ vậy, để đảm bảo phúc lợi cho nhân viên đơn thân, căn hộ tập thể rộng 23m² vốn dành cho người chưa có gia đình cũng được chuyển sang tên của Lê Thư An.
Người phụ trách giải quyết chuyện này là một chị gái hơn bốn mươi, họ Văn, sau khi nghe chuyện của Lê Thư An, trong lòng không khỏi thương xót.
"… Em gái à, đàn ông ấy mà, em nâng niu anh ta thì anh ta sẽ ra sức chà đạp em. Còn nếu em chẳng buồn đoái hoài thì anh ta lại quay sang nịnh nọt em. Sau này em cứ coi anh ta như cái máy kiếm tiền đi, cố gắng nuôi dạy con cho tốt. Chị nghe nói con trai em mười một tuổi rồi, chịu khó thêm vài năm nữa là em sẽ thoát khỏi khổ cực thôi…"
"…Chị Văn, em có thể căn hộ đó sang nhượng không? Từ Cảnh Xuyên chưa từng đưa em đồng nào, em muốn bán đi để có chút tiền lo cho con cái sớm hơn…"
"Em nói phải đấy!"
Chị Văn rất tán thành, cảm thấy mình không phí công khuyên bảo: "Có thể chuyển nhượng, nhưng chỉ được bán cho nhân viên trong đơn vị hoặc người thân của họ thôi. Nếu em thực sự muốn sang nhượng, chị có thể giúp em hỏi thăm. Dạo này đất đai khó xin, đơn vị mình cũng chưa có kế hoạch xây thêm nhà, không ít nhân viên vẫn chưa được chia phòng…"
Lê Thư An vội cảm ơn.
"Chị Văn, một lần làm phiền hai việc. Nói thật với chị, con gái em mới bảy tuổi, nhát gan lại nhạy cảm, không thể rời xa em. Em e là mình không có thời gian để đi làm. Không biết chị có thể giúp em hỏi xem có ai muốn bỏ tiền mua lại suất công tác này không?"
3
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
