0 chữ
Chương 37
Chương 37
Xung quanh vang lên những tiếng hô kinh ngạc.
"Tráo con? Ý cô ấy là sao?"
"Chẳng lẽ hai đứa trẻ kia là do Dương Kiều sinh?"
"Không thể nào, đúng không?"
Dương Kiều hét lên: "Cô nói bậy! Tôi không có! Tôi và Anh Cảnh Xuyên vốn là vợ chồng, chúng tôi…"
"Hai người đã ly hôn rồi."
Lê Thư An cắt ngang, chậm rãi nói: "Cô lén lút qua lại với anh ta trong thời gian chúng tôi còn hôn nhân hợp pháp, bị gọi là người thứ ba còn cảm thấy ấm ức à?"
Thấy cô ta tức đến sắp phát điên, Lê Thư An vui vẻ đổ thêm dầu vào lửa.
Từ Cảnh Xuyên tức giận đến mức không kiềm chế nổi: "Lê Thư An, cô câm miệng! Nói lý với cô chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, cô lập tức cút đi!"
"Đuổi tôi?" Lê Thư An cười khẩy, khoanh tay nhìn anh ta: “Sao thế? Chột dạ à? Vậy nói tôi nghe xem, chuyện anh và người thứ ba ngủ chung giường có lý lẽ gì? Chuyện hai người thông đồng tráo đổi con gái ruột của tôi, lại có lý gì đây?"
"Cô… cô là đồ đàn bà ác độc…"
Từ Cảnh Xuyên cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trên ngực, giận đến mức thở không ra hơi.
Dương Kiều dường như không chịu nổi nữa, bật khóc nức nở: "Anh Cảnh Xuyên, nếu Thư An muốn công việc này thì cứ để cô ấy làm đi, em không cần nữa. Hai người đừng vì em mà tranh cãi nữa…"
"Dương Kiều, cô phải phân biệt rõ ràng. Công việc này vốn dĩ thuộc về tôi. Đừng có làm như thể tôi là một người vợ hợp pháp bắt nạt một kẻ chuyên leo lên giường đàn ông có vợ."
Lê Thư An thở dài, bất đắc dĩ giơ tay lên, đảo mắt nhìn quanh một vòng: "Khóc lóc thảm thiết như vậy, suýt chút nữa tôi cũng tưởng mình sai rồi đấy."
Người vây xem bật cười.
Từ Cảnh Xuyên, Dương Kiều: "…"
Động tĩnh trước cổng quá lớn, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của lãnh đạo.
Ba người bị gọi vào văn phòng.
"Trước đây cậu nói công việc này là do vợ cậu tự nguyện nhường cho Dương Kiều, đúng không?"
Lãnh đạo nhíu mày, liếc nhìn Lê Thư An một cái, rồi quay sang Từ Cảnh Xuyên: "Vậy bây giờ ai đang nói dối đây?"
"Lãnh đạo, là lỗi của tôi."
Sợ rằng Lê Thư An sẽ nói ra điều không nên nói, Từ Cảnh Xuyên vội vàng lên tiếng trước: "Gia đình tôi xảy ra chút chuyện, tôi xử lý không tốt, khiến Lê Thư An tức giận mới chạy đến đây làm ầm lên…"
Vừa giả vờ bất đắc dĩ thở dài xin lỗi, anh ta vừa lén lút dùng ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo Lê Thư An không được nói lung tung.
Lãnh đạo nửa tin nửa ngờ, quay sang hỏi Lê Thư An: "Có đúng như vậy không?"
Cô lắc đầu.
“Lê Thư An!” Mí mắt Từ Cảnh Xuyên giật giật, không nhịn nổi nữa, nghiến răng muốn chặn cô lại.
Lê Thư An liếc anh ta một cái, ánh mắt còn lạnh hơn anh ta, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô đã đỏ hoe mắt, hướng về phía lãnh đạo của đơn vị, nghẹn ngào khóc lóc kể lể:
"Tráo con? Ý cô ấy là sao?"
"Chẳng lẽ hai đứa trẻ kia là do Dương Kiều sinh?"
"Không thể nào, đúng không?"
Dương Kiều hét lên: "Cô nói bậy! Tôi không có! Tôi và Anh Cảnh Xuyên vốn là vợ chồng, chúng tôi…"
"Hai người đã ly hôn rồi."
Lê Thư An cắt ngang, chậm rãi nói: "Cô lén lút qua lại với anh ta trong thời gian chúng tôi còn hôn nhân hợp pháp, bị gọi là người thứ ba còn cảm thấy ấm ức à?"
Thấy cô ta tức đến sắp phát điên, Lê Thư An vui vẻ đổ thêm dầu vào lửa.
Từ Cảnh Xuyên tức giận đến mức không kiềm chế nổi: "Lê Thư An, cô câm miệng! Nói lý với cô chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, cô lập tức cút đi!"
"Đuổi tôi?" Lê Thư An cười khẩy, khoanh tay nhìn anh ta: “Sao thế? Chột dạ à? Vậy nói tôi nghe xem, chuyện anh và người thứ ba ngủ chung giường có lý lẽ gì? Chuyện hai người thông đồng tráo đổi con gái ruột của tôi, lại có lý gì đây?"
Từ Cảnh Xuyên cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trên ngực, giận đến mức thở không ra hơi.
Dương Kiều dường như không chịu nổi nữa, bật khóc nức nở: "Anh Cảnh Xuyên, nếu Thư An muốn công việc này thì cứ để cô ấy làm đi, em không cần nữa. Hai người đừng vì em mà tranh cãi nữa…"
"Dương Kiều, cô phải phân biệt rõ ràng. Công việc này vốn dĩ thuộc về tôi. Đừng có làm như thể tôi là một người vợ hợp pháp bắt nạt một kẻ chuyên leo lên giường đàn ông có vợ."
Lê Thư An thở dài, bất đắc dĩ giơ tay lên, đảo mắt nhìn quanh một vòng: "Khóc lóc thảm thiết như vậy, suýt chút nữa tôi cũng tưởng mình sai rồi đấy."
Người vây xem bật cười.
Từ Cảnh Xuyên, Dương Kiều: "…"
Động tĩnh trước cổng quá lớn, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của lãnh đạo.
"Trước đây cậu nói công việc này là do vợ cậu tự nguyện nhường cho Dương Kiều, đúng không?"
Lãnh đạo nhíu mày, liếc nhìn Lê Thư An một cái, rồi quay sang Từ Cảnh Xuyên: "Vậy bây giờ ai đang nói dối đây?"
"Lãnh đạo, là lỗi của tôi."
Sợ rằng Lê Thư An sẽ nói ra điều không nên nói, Từ Cảnh Xuyên vội vàng lên tiếng trước: "Gia đình tôi xảy ra chút chuyện, tôi xử lý không tốt, khiến Lê Thư An tức giận mới chạy đến đây làm ầm lên…"
Vừa giả vờ bất đắc dĩ thở dài xin lỗi, anh ta vừa lén lút dùng ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo Lê Thư An không được nói lung tung.
Lãnh đạo nửa tin nửa ngờ, quay sang hỏi Lê Thư An: "Có đúng như vậy không?"
Cô lắc đầu.
“Lê Thư An!” Mí mắt Từ Cảnh Xuyên giật giật, không nhịn nổi nữa, nghiến răng muốn chặn cô lại.
4
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
