0 chữ
Chương 18
Chương 18: Viện phí
Cô ấy chết thảm như thế, cặp sinh đôi nhà họ Trần còn vui vẻ vỗ tay, hớn hở nói rằng cô chết rồi thì vừa hay để Dương Kiều thế chỗ!
Bọn họ gọi cái này là “cứu rỗi”?
Đáy mắt Lê Thư An lạnh lẽo như băng, ánh mắt sắc bén liếc về phía nhà họ Từ và nhà họ Trần.
Trong mắt hệ thống, đây chỉ là một cốt truyện.
Nhưng đối với cô, đây là những ký ức đau đớn khắc vào máu thịt.
Cô sẽ không nhận nhiệm vụ. Không đi theo cốt truyện. Không hợp tác!
Hệ thống gấp đến phát điên, phát ra tiếng rè rè nhiễu loạn:
[KHÔNG HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ, CÔ SẼ KHÔNG QUAY VỀ ĐƯỢC THẾ GIỚI HIỆN THỰC!]
"Không quay về được?"
Lê Thư An thu lại ánh mắt, nhìn sang Tiểu Anh đã bị biến thành NPC, đáy mắt xẹt qua một tia điên cuồng.
"Vừa hay, như vậy tôi cũng không cần phải kiêng nể gì nữa."
Cô thản nhiên hỏi hệ thống:
"Tôi nhớ cậu từng nói, nếu không có nam nữ chính, thế giới này sẽ sụp đổ?"
Hệ thống căng thẳng, chưa kịp trả lời.
Lê Thư An đã cười nhạt: "Vậy thì bắt đầu từ việc hủy hoại nam nữ chính đi."
[KÝ CHỦ—!!!]
Hệ thống nổ tung, gào thét điên cuồng, loạn thành một đống mã hóa xoẹt xoẹt vang trong đầu cô.
[Ký chủ! Cô đừng kích động! Nếu thế giới tiểu thuyết sụp đổ, tất cả chúng ta đều sẽ bị hủy diệt!]
[Ký chủ...]
Nhưng đúng lúc này.
"Cộc, cộc." Một tiếng gõ cửa vang lên.
Cả Lê Thư An và Khổng Như Anh đồng thời quay đầu, nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một y tá bước vào.
Cô ấy liếc nhìn Lê Thư An bằng ánh mắt đầy thương hại, rồi đưa tờ hóa đơn trong tay ra:
"Đồng chí, cô cần thanh toán tiền thuốc men và viện phí rồi."
"Được, tôi sẽ gọi người mang tiền đến."
Lê Thư An nhận lấy hóa đơn, lịch sự cảm ơn y tá.
Y tá gật đầu, rồi hạ giọng nhắc nhở cô:
"Tiền trong nhà phải giữ chắc trong tay mình. Đàn ông mà không có tiền, chưa được mấy ngày thì đàn bà bên ngoài sẽ chạy mất. Con riêng lại càng không thể nuôi..."
Nói xong, cô ấy lại thở dài một tiếng rồi lẩm bẩm: "Ôi chao, đúng là tạo nghiệt mà."
Lê Thư An: "..."
Cô giật giật khóe miệng, chỉ có thể gật đầu nói cảm ơn.
Sau khi y tá rời đi, Khổng Như Anh cau mày, nhìn chằm chằm vào hóa đơn, bực tức chửi rủa:
"Từ Cảnh Xuyên đúng là quá đáng! Cậu bị mẹ con Dương Kiều hại thành ra thế này, mà anh ta còn không chịu trả tiền viện phí cho cậu?"
Nói xong, cô ấy đứng phắt dậy, định đi ra ngoài.
"Tớ về nhà lấy tiền!"
Lê Thư An vội vàng kéo cô ấy lại, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, hỏi: "Cậu lấy tiền ở đâu ra?"
Bọn họ gọi cái này là “cứu rỗi”?
Đáy mắt Lê Thư An lạnh lẽo như băng, ánh mắt sắc bén liếc về phía nhà họ Từ và nhà họ Trần.
Trong mắt hệ thống, đây chỉ là một cốt truyện.
Nhưng đối với cô, đây là những ký ức đau đớn khắc vào máu thịt.
Cô sẽ không nhận nhiệm vụ. Không đi theo cốt truyện. Không hợp tác!
Hệ thống gấp đến phát điên, phát ra tiếng rè rè nhiễu loạn:
[KHÔNG HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ, CÔ SẼ KHÔNG QUAY VỀ ĐƯỢC THẾ GIỚI HIỆN THỰC!]
"Không quay về được?"
Lê Thư An thu lại ánh mắt, nhìn sang Tiểu Anh đã bị biến thành NPC, đáy mắt xẹt qua một tia điên cuồng.
"Vừa hay, như vậy tôi cũng không cần phải kiêng nể gì nữa."
"Tôi nhớ cậu từng nói, nếu không có nam nữ chính, thế giới này sẽ sụp đổ?"
Hệ thống căng thẳng, chưa kịp trả lời.
Lê Thư An đã cười nhạt: "Vậy thì bắt đầu từ việc hủy hoại nam nữ chính đi."
[KÝ CHỦ—!!!]
Hệ thống nổ tung, gào thét điên cuồng, loạn thành một đống mã hóa xoẹt xoẹt vang trong đầu cô.
[Ký chủ! Cô đừng kích động! Nếu thế giới tiểu thuyết sụp đổ, tất cả chúng ta đều sẽ bị hủy diệt!]
[Ký chủ...]
Nhưng đúng lúc này.
"Cộc, cộc." Một tiếng gõ cửa vang lên.
Cả Lê Thư An và Khổng Như Anh đồng thời quay đầu, nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một y tá bước vào.
Cô ấy liếc nhìn Lê Thư An bằng ánh mắt đầy thương hại, rồi đưa tờ hóa đơn trong tay ra:
"Đồng chí, cô cần thanh toán tiền thuốc men và viện phí rồi."
Lê Thư An nhận lấy hóa đơn, lịch sự cảm ơn y tá.
Y tá gật đầu, rồi hạ giọng nhắc nhở cô:
"Tiền trong nhà phải giữ chắc trong tay mình. Đàn ông mà không có tiền, chưa được mấy ngày thì đàn bà bên ngoài sẽ chạy mất. Con riêng lại càng không thể nuôi..."
Nói xong, cô ấy lại thở dài một tiếng rồi lẩm bẩm: "Ôi chao, đúng là tạo nghiệt mà."
Lê Thư An: "..."
Cô giật giật khóe miệng, chỉ có thể gật đầu nói cảm ơn.
Sau khi y tá rời đi, Khổng Như Anh cau mày, nhìn chằm chằm vào hóa đơn, bực tức chửi rủa:
"Từ Cảnh Xuyên đúng là quá đáng! Cậu bị mẹ con Dương Kiều hại thành ra thế này, mà anh ta còn không chịu trả tiền viện phí cho cậu?"
Nói xong, cô ấy đứng phắt dậy, định đi ra ngoài.
"Tớ về nhà lấy tiền!"
Lê Thư An vội vàng kéo cô ấy lại, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, hỏi: "Cậu lấy tiền ở đâu ra?"
12
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
