0 chữ
Chương 11
Chương 11: Lấy mẫu tóc
Lời vừa nói ra, cả căn phòng lại càng xôn xao!
Sắc mặt Dương Kiều tái mét, trắng đến mức không còn giọt máu.
Cô ta lắp bắp, sợ hãi lùi về sau: “Lê Thư An... cô điên rồi... cô thật sự điên rồi...”
Cô ta chưa kịp nói hết câu, Lê Thư An đã khóc rống lên, nhào vào lòng Khổng Như Anh!
“Tiểu Anh! Mệnh tớ khổ quá! Chồng tớ muốn tớ chết, con gái tớ muốn tớ chết! Cả bọn họ đều muốn tớ chết, để dọn đường cho con tiện nhân kia!”
Nhân lúc đó, Từ Cảnh Xuyên mới có cơ hội thoát ra, gương mặt đầy phẫn nộ, không thể tin nổi.
Dương Kiều hoảng hốt kéo tay anh ta, cúi thấp đầu, toàn thân run rẩy.
Những ánh mắt khinh bỉ xung quanh khiến cô ta không dám ngẩng đầu lên.
Từ Cảnh Xuyên nghiến răng, cuối cùng vứt lại một câu đầy bất lực: “Lê Thư An... Cô đúng là hết thuốc chữa rồi!”
Rồi anh ta kéo theo Dương Kiều cùng Từ Yến Phi chạy trối chết khỏi bệnh viện.
Sau khi cửa phòng bệnh đóng lại, Khổng Như Anh đỡ Lê Thư An ngồi xuống giường, cẩn thận kiểm tra vết thương sau đầu cô.
Nhìn thấy băng gạc đã thấm máu, cô ấy không khỏi nhíu mày: “Lại chảy máu rồi... có đau không?”
Lê Thư An lắc đầu: “Chút đau này còn chưa đáng là gì.”
Khổng Như Anh đau lòng thở dài, đưa tay lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt cô.
Sau đó, cô ấy lấy hai nắm tóc từ hai túi áo ra, giơ lên nhìn cô, hỏi:
“Cậu thu thập tóc của bọn họ làm gì?”
"Làm xét nghiệm quan hệ cha con."
Lê Thư An xé vài tờ giấy bên cạnh giường bệnh, lựa những sợi tóc còn nguyên nang tóc, rồi bọc lại.
Tổng cộng có ba gói, từng gói được đánh dấu rõ ràng.
Sau khi thu dọn xong, cô mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười nhưng trong mắt không hề có ý cười.
"Tiểu Anh, Từ Yến Phi thực sự không phải con gái ruột của tớ. Nó là con riêng của Dương Kiều và Từ Cảnh Xuyên. Cô ta đã tráo đổi con gái của tớ với nó..."
"Chuyện này là thật sao?"
Sắc mặt của Khổng Như Anh thay đổi: "Tớ còn tưởng cậu chỉ đang giận quá nên nói vậy..."
Nói được nửa câu, cô ấy bỗng khựng lại, khuôn mặt lộ rõ sự kinh hãi.
"Vậy... con ruột của cậu thì sao? Là trai hay gái? Bây giờ nó đang ở đâu?"
Lê Thư An mắt đầy hận ý, giọng nói khẽ run rẩy: "Là con gái. Nhưng Dương Kiều đã vứt bỏ con bé rồi."
Cô hít sâu, kiềm chế cơn run rẩy nơi bàn tay: "Ngay sau khi con bé chào đời, cô ta lợi dụng lúc không có ai trông, bí mật tráo đổi hai đứa trẻ. Còn con gái ruột của tớ... bị vứt bỏ ngoài trời tuyết lạnh..."
"Cái gì?" Khổng Như Anh kinh hoàng, sắc mặt tái mét: "Vậy... vậy thì..."
Sắc mặt Dương Kiều tái mét, trắng đến mức không còn giọt máu.
Cô ta lắp bắp, sợ hãi lùi về sau: “Lê Thư An... cô điên rồi... cô thật sự điên rồi...”
Cô ta chưa kịp nói hết câu, Lê Thư An đã khóc rống lên, nhào vào lòng Khổng Như Anh!
“Tiểu Anh! Mệnh tớ khổ quá! Chồng tớ muốn tớ chết, con gái tớ muốn tớ chết! Cả bọn họ đều muốn tớ chết, để dọn đường cho con tiện nhân kia!”
Nhân lúc đó, Từ Cảnh Xuyên mới có cơ hội thoát ra, gương mặt đầy phẫn nộ, không thể tin nổi.
Dương Kiều hoảng hốt kéo tay anh ta, cúi thấp đầu, toàn thân run rẩy.
Những ánh mắt khinh bỉ xung quanh khiến cô ta không dám ngẩng đầu lên.
Từ Cảnh Xuyên nghiến răng, cuối cùng vứt lại một câu đầy bất lực: “Lê Thư An... Cô đúng là hết thuốc chữa rồi!”
Sau khi cửa phòng bệnh đóng lại, Khổng Như Anh đỡ Lê Thư An ngồi xuống giường, cẩn thận kiểm tra vết thương sau đầu cô.
Nhìn thấy băng gạc đã thấm máu, cô ấy không khỏi nhíu mày: “Lại chảy máu rồi... có đau không?”
Lê Thư An lắc đầu: “Chút đau này còn chưa đáng là gì.”
Khổng Như Anh đau lòng thở dài, đưa tay lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt cô.
Sau đó, cô ấy lấy hai nắm tóc từ hai túi áo ra, giơ lên nhìn cô, hỏi:
“Cậu thu thập tóc của bọn họ làm gì?”
"Làm xét nghiệm quan hệ cha con."
Lê Thư An xé vài tờ giấy bên cạnh giường bệnh, lựa những sợi tóc còn nguyên nang tóc, rồi bọc lại.
Tổng cộng có ba gói, từng gói được đánh dấu rõ ràng.
Sau khi thu dọn xong, cô mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười nhưng trong mắt không hề có ý cười.
"Chuyện này là thật sao?"
Sắc mặt của Khổng Như Anh thay đổi: "Tớ còn tưởng cậu chỉ đang giận quá nên nói vậy..."
Nói được nửa câu, cô ấy bỗng khựng lại, khuôn mặt lộ rõ sự kinh hãi.
"Vậy... con ruột của cậu thì sao? Là trai hay gái? Bây giờ nó đang ở đâu?"
Lê Thư An mắt đầy hận ý, giọng nói khẽ run rẩy: "Là con gái. Nhưng Dương Kiều đã vứt bỏ con bé rồi."
Cô hít sâu, kiềm chế cơn run rẩy nơi bàn tay: "Ngay sau khi con bé chào đời, cô ta lợi dụng lúc không có ai trông, bí mật tráo đổi hai đứa trẻ. Còn con gái ruột của tớ... bị vứt bỏ ngoài trời tuyết lạnh..."
"Cái gì?" Khổng Như Anh kinh hoàng, sắc mặt tái mét: "Vậy... vậy thì..."
12
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
