TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 63
Chương 63

“Được ạ, học tỷ, chị đừng vội, em sẽ đến chân núi Vân Đỉnh ngay.”

Chiếc sedan lao điên cuồng trên núi. Lạc Vân Diệp từng xuyên không thành tay đua nên không hề lạ lẫm với những con đường núi như thế này. Chỉ là tầm nhìn thấp trong núi, để đảm bảo an toàn, cô lái xe chậm hơn bình thường một chút.

Lâm Dục Giai đợi dưới chân núi hơn nửa tiếng mới thấy một chiếc xe lao xuống. Cô gọi điện cho Cố Thiến Duyệt báo là một chiếc xe thể thao màu đỏ.

Cô không nhìn rõ người lái, giờ đang đuổi theo xe, xem cô ấy sẽ đi đâu.

“Dục Giai, em đừng đuổi nữa, chú ý an toàn nhé. Chị sẽ gọi cho cô ấy, nếu đã xuống núi rồi thì chắc chắn cô ấy sẽ nghe máy.”

Dập điện thoại, Lâm Dục Giai vẫn lái xe bám theo. Cô cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì mà khiến Lạc Vân Diệp phải bất chấp nguy hiểm để lái xe xuống núi.

Chỉ là kỹ năng lái xe của cô không bằng Lạc Vân Diệp, hoàn toàn không thể đuổi kịp. Rất nhanh sau đó, cô đã thấy chiếc xe biến mất ở ngã rẽ, khi đuổi tới nơi, cô đã không biết Lạc Vân Diệp rẽ trái hay rẽ phải.

Lạc Vân Diệp dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, thấy Cố Thiến Duyệt gọi đến.

“Học tỷ yên tâm, em đã xuống núi rồi.”

Cố Thiến Duyệt thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá, xuống núi an toàn là được rồi.”

Tắt điện thoại, Cố Thiến Duyệt tìm kiếm trên bản đồ xem mất bao lâu để xuống núi. Bản đồ hiển thị ít nhất phải hai tiếng rưỡi mới xuống được, vậy mà Lạc Vân Diệp chỉ mất có một tiếng rưỡi đã xuống núi rồi!

Cô ấy lái xe nhanh vậy sao?

Cố Thiến Duyệt kinh ngạc.

Vệ Ngưng Khê đợi hai tiếng, gọi cho Lạc Vân Diệp không được, nhắn tin thì bị chặn, cũng không biết cô ấy đã xuống núi an toàn chưa.

Không còn cách nào, cô đành gửi tin nhắn cho Lâm Dục Giai, hỏi khéo cô ấy có biết Lạc Vân Diệp hiện đang ở đâu không.

“Hai người không phải đã chia tay rồi sao?”

Lâm Dục Giai nói: “Tôi không biết Vân Diệp đang ở đâu, sau này đừng nhắn tin cho tôi nữa.”

Lạc Vân Diệp không bận tâm có bao nhiêu người lo lắng cho mình, xe vừa dừng trước cửa nhà cô đã xuống xe chạy thẳng lên lầu.

Lâm quản gia thấy cô vội vàng chạy lên lầu, muốn chào cũng không kịp, đành quay lại đi đỗ xe.

Lạc Vân Diệp mở cửa phòng, thấy các đường sóng trên thiết bị dao động lên xuống rất nhanh và hỗn loạn.

Chẳng lẽ Tần Ý Vãn lại xảy ra chuyện gì sao?

Tim cô chợt thắt lại.

Lạc Vân Diệp nhanh chóng lên giường, nắm chặt tay Tần Ý Vãn mười ngón đan xen, tim cô đập nhanh đến nỗi chính cô cũng có thể nghe thấy.

Mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong phòng của Tần Ý Vãn. Lạc Vân Diệp suýt nữa không kịp phản ứng, không biết mình có thật sự bước vào giấc mơ không.

Tần Ý Vãn không có trên giường, trong không khí thoang thoảng mùi hoa nhài, cô đoán có lẽ cô ấy đã bước vào kỳ phát tình.

Lạc Vân Diệp lập tức căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, bên trong vọng ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ nhẹ, bị kìm nén trong đau đớn.

Cô theo bản năng tìm thuốc ức chế dưới tủ đầu giường, nhưng khi vội vàng kéo ngăn kéo ra, bên trong lại trống rỗng.

Không còn thuốc ức chế nữa.

Lạc Vân Diệp từ từ nhìn về phía cánh cửa phòng tắm đóng kín, khó khăn nuốt nước bọt.

Pheromone hoa nhài không ngừng tràn ngập, bản năng alpha khiến đầu óc cô nóng bừng, cô lắc đầu, cố gắng kiềm chế những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng.

6

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.