0 chữ
Chương 5
Chương 5
Vốn đã cao hơn, giờ lại đứng ngay trước mặt, khí thế của Lạc Vân Diệp như một ngọn núi tuyết đổ ập xuống, vừa áp đảo vừa băng giá. Lạc Vân Y theo bản năng lùi lại một bước, tim đột nhiên thắt lại. Người em gái này, vẻ đẹp lộng lẫy của cô ta luôn đi kèm với khí chất hung hãn. Lạc Vân Y vẫn nhớ như in chuyện ở đại học, cô ta từng vì một người mà đánh một kẻ khác đến mức phải nhập viện. Lúc đó, ánh mắt của cô ta cũng lạnh lùng và tàn nhẫn y như bây giờ.
Giọng Lạc Vân Diệp trầm xuống, mỗi chữ như một mũi dao găm: "Lạc Vân Y, nếu cô thực sự muốn gả cho Tần Ý Vãn đến vậy, thì người ngồi đây hôm nay đã không phải là tôi."
Cô vươn tay, túm lấy cánh tay chị mình, kéo mạnh về phía trước. Lạc Vân Y mất thăng bằng, ngã nhào vào người cô. Lạc Vân Diệp cúi xuống, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đầy miệt thị: "Thôi đi cái điệu bộ vô ích đó. Cô nghĩ tôi là ai mà diễn vở kịch này cho xem? Chẳng ai muốn xem đâu."
Dứt lời, cô hất tay một cái. Lực không mạnh nhưng đầy sỉ nhục. Lạc Vân Y lảo đảo ngã phịch xuống sàn nhà lạnh lẽo. Chị ta ngước lên, vẻ yếu đuối xen lẫn uất ức.
"Em vốn muốn gả cho Ý Vãn, nhưng ba mẹ không cho phép." Chị ta cúi đầu, giọng nức nở, đôi mắt ngấn lệ trông vô cùng đáng thương, nước mắt bắt đầu rơi lã chã. "Họ chẳng bao giờ biết em yêu Ý Vãn đến nhường nào, họ có bao giờ quan tâm đến cảm xúc của em đâu..."
Lạc Vân Diệp nhíu mày. Yêu? Cô cười khẩy trong lòng. Lạc Vân Y yêu sự giàu sang của Tần gia, yêu vị thế Tần phu nhân, yêu một Tần Ý Vãn khỏe mạnh và tài giỏi. Còn việc chăm sóc một người sống thực vật ư? Đó không phải là tình yêu, đó là gánh nặng. Và Lạc Vân Y, kẻ yếu đuối này, chỉ biết trốn chạy khỏi gánh nặng đó, rồi giờ đây lại khóc lóc kể lể nỗi khổ tâm giả tạo của mình.
Sự kiên nhẫn vốn đã mỏng manh của Lạc Vân Diệp hoàn toàn cạn kiệt. Cô túm lấy vạt váy cưới, bước thẳng đến trước mặt Lạc Vân Y.
Lạc Vân Y bàng hoàng ngước lên, đôi mắt vẫn còn đẫm lệ. Thấy Lạc Vân Diệp đưa tay ra, trong một thoáng, chị ta ngây thơ tưởng rằng em gái định kéo mình dậy. Ai ngờ, giây tiếp theo, bàn tay đó vung lên, xé toạc sự im lặng.
CHÁT!
Một tiếng tát khô khốc vang dội khắp căn phòng.
Thời gian như ngưng đọng. Được nuông chiều từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên Lạc Vân Y bị người khác tát. Cảm giác đau rát bỏng cháy lan tỏa trên gò má, chị ta hoàn toàn sững sờ, đến cả nước mắt cũng như đông cứng lại.
Mãi một lúc sau, chị ta mới hoàn hồn. Cơn đau thể xác không bằng nỗi nhục nhã đang bùng lên. Chị ta ôm mặt, nức nở thành tiếng, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lạc Vân Diệp: "Cô… cô dám đánh tôi? Cô lấy tư cách gì? Ngay cả ba cũng chưa từng đánh tôi, cô!"
Lời chưa dứt, Lạc Vân Diệp đã giơ tay lên lần nữa. Bàn tay thon dài, trắng ngần ấy giờ đây trong mắt Lạc Vân Y lại đáng sợ như một lưỡi đao.
Lạc Vân Y lập tức im bặt. Chị ta ngậm chặt miệng, theo phản xạ co người lại. Đôi mắt ngập nước nhìn trừng trừng, vừa quật cường, vừa căm phẫn, lại vừa uất ức đến tột cùng.
Giọng Lạc Vân Diệp trầm xuống, mỗi chữ như một mũi dao găm: "Lạc Vân Y, nếu cô thực sự muốn gả cho Tần Ý Vãn đến vậy, thì người ngồi đây hôm nay đã không phải là tôi."
Cô vươn tay, túm lấy cánh tay chị mình, kéo mạnh về phía trước. Lạc Vân Y mất thăng bằng, ngã nhào vào người cô. Lạc Vân Diệp cúi xuống, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đầy miệt thị: "Thôi đi cái điệu bộ vô ích đó. Cô nghĩ tôi là ai mà diễn vở kịch này cho xem? Chẳng ai muốn xem đâu."
"Em vốn muốn gả cho Ý Vãn, nhưng ba mẹ không cho phép." Chị ta cúi đầu, giọng nức nở, đôi mắt ngấn lệ trông vô cùng đáng thương, nước mắt bắt đầu rơi lã chã. "Họ chẳng bao giờ biết em yêu Ý Vãn đến nhường nào, họ có bao giờ quan tâm đến cảm xúc của em đâu..."
Lạc Vân Diệp nhíu mày. Yêu? Cô cười khẩy trong lòng. Lạc Vân Y yêu sự giàu sang của Tần gia, yêu vị thế Tần phu nhân, yêu một Tần Ý Vãn khỏe mạnh và tài giỏi. Còn việc chăm sóc một người sống thực vật ư? Đó không phải là tình yêu, đó là gánh nặng. Và Lạc Vân Y, kẻ yếu đuối này, chỉ biết trốn chạy khỏi gánh nặng đó, rồi giờ đây lại khóc lóc kể lể nỗi khổ tâm giả tạo của mình.
Lạc Vân Y bàng hoàng ngước lên, đôi mắt vẫn còn đẫm lệ. Thấy Lạc Vân Diệp đưa tay ra, trong một thoáng, chị ta ngây thơ tưởng rằng em gái định kéo mình dậy. Ai ngờ, giây tiếp theo, bàn tay đó vung lên, xé toạc sự im lặng.
CHÁT!
Một tiếng tát khô khốc vang dội khắp căn phòng.
Thời gian như ngưng đọng. Được nuông chiều từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên Lạc Vân Y bị người khác tát. Cảm giác đau rát bỏng cháy lan tỏa trên gò má, chị ta hoàn toàn sững sờ, đến cả nước mắt cũng như đông cứng lại.
Mãi một lúc sau, chị ta mới hoàn hồn. Cơn đau thể xác không bằng nỗi nhục nhã đang bùng lên. Chị ta ôm mặt, nức nở thành tiếng, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lạc Vân Diệp: "Cô… cô dám đánh tôi? Cô lấy tư cách gì? Ngay cả ba cũng chưa từng đánh tôi, cô!"
Lạc Vân Y lập tức im bặt. Chị ta ngậm chặt miệng, theo phản xạ co người lại. Đôi mắt ngập nước nhìn trừng trừng, vừa quật cường, vừa căm phẫn, lại vừa uất ức đến tột cùng.
12
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
