TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 45
Chương 45

Bây giờ được cô ấy ôm chặt cứng, trái tim đang bồn chồn lo lắng của cô ấy cũng bỗng chốc bình yên trở lại.

“Sao vậy?”

Lạc Vân Diệp cười xoa xoa đầu cô ấy.

Tần Ý Vãn không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cô ấy, cảm nhận cơ thể ấm áp và mùi hương thoang thoảng trên người cô ấy.

Lạc Vân Diệp nhìn thấy chiếc bánh kem đặt trên bàn đằng kia, cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô ấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô ấy: “Xin lỗi, tôi không biết hôm nay là sinh nhật cậu.”

Tần Ý Vãn tựa vào cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, tôi đã trải qua ba lần sinh nhật tuổi 15 rồi.”

Cô ấy không muốn đón sinh nhật tuổi 15 nữa.

Lạc Vân Diệp nghe cô ấy nói vậy, nhẹ nhàng kéo cô ấy ra, hai tay nắm lấy vai cô ấy, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô ấy, dịu dàng hỏi: “Ý cậu là sao?”

Tần Ý Vãn kể lại ba lần sinh nhật mình đã trải qua cho Lạc Vân Diệp nghe, cuối cùng hỏi cô ấy: “Có phải cậu đã sớm biết đây không phải là thế giới thực không?”

“Ừ, đây đúng là không phải thế giới thực, mà là giấc mơ của cậu.”

Lạc Vân Diệp cũng không có ý định giấu cô ấy, cho cô ấy biết đây là giấc mơ, có thể giúp cô ấy tỉnh lại nhanh hơn.

“Giấc mơ của tôi ư?”

Tần Ý Vãn cố sức véo mình một cái, rất đau, cô ấy chau mày nhìn Lạc Vân Diệp: “Mơ sao lại vẫn đau?”

Lạc Vân Diệp cũng không biết tại sao, dắt Tần Ý Vãn ngồi xuống ghế sofa: “Cậu có muốn biết điều gì đã xảy ra với cậu ở thế giới thực không?”

Tần Ý Vãn quỳ trên ghế sofa, hai tay chống lên đùi cô ấy, ghé sát mặt nhìn cô ấy chân thành: “Muốn.”

Lạc Vân Diệp nhẹ nhàng chạm vào giữa hai lông mày cô ấy, bảo cô ấy ngồi thẳng, rồi đơn giản kể cho cô ấy nghe chuyện cô ấy bị tai nạn xe hơi trở thành người thực vật.

“Ý cậu là, tôi sống đến hai mươi hai tuổi, sẽ vì tai nạn xe hơi mà trở thành người thực vật sao?”

Lạc Vân Diệp véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn ngạc nhiên của cô ấy, gật đầu: “Không sao đâu, đợi cậu tỉnh lại là được rồi.”

Tần Ý Vãn từ từ hít một hơi, phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được tin tức này, cô ấy nhìn Lạc Vân Diệp: “Vậy nên, cậu đến để đánh thức tôi sao?”

Nói đến đây, Lạc Vân Diệp cũng có chút mơ hồ.

“Tôi muốn đánh thức cậu, nhưng bây giờ tôi cũng không biết phải làm thế nào mới có thể khiến cậu tỉnh lại, cậu hình như… không muốn tỉnh.”

“Chính tôi không muốn tỉnh sao?”

Tần Ý Vãn khó hiểu hỏi: “Tại sao chứ? Nếu tôi tỉnh lại, chính là hai mươi hai tuổi, vậy thì có thể…”

Tần Ý Vãn đột ngột quay đầu nhìn Lạc Vân Diệp, thấy cô ấy đang cúi đầu nhìn mình.

Cô ấy có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong mắt Lạc Vân Diệp.

Khoảnh khắc này, trái tim cô ấy bỗng đập rất nhanh, má cũng không tự chủ mà nóng bừng.

“Có thể gì?”

Lạc Vân Diệp cười thấp giọng hỏi cô ấy, trong mắt như có tinh tú lấp lánh.

Tần Ý Vãn chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy hơi không thể suy nghĩ được.

Lạc Vân Diệp thấy cô ấy ngại ngùng không biết phải làm sao, hơi lùi lại một chút, cho cô ấy một lối thoát: “Có thể làm chị của tôi?”

“Đúng.” Tần Ý Vãn theo lời cô ấy, ngây ngô nói: “đến lúc đó, cậu phải gọi tôi là chị.”

Cô ấy sao mà đáng yêu thế này?

Lạc Vân Diệp không nhịn được cười: “Được, đợi cậu tỉnh lại, tôi gọi cậu là chị.”

Đêm hôm đó Tần Ý Vãn trằn trọc không ngủ được, Lạc Vân Diệp nằm thẳng trên ghế sofa không động đậy, lặng lẽ lắng nghe tiếng cô ấy trở mình sột soạt.

5

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.