0 chữ
Chương 32
Chương 32
Nhưng ông ta đã chết, chết không đối chứng.
Vậy thì chỉ có thể tìm manh mối từ những người còn sống.
Trong khu mộ yên tĩnh vắng vẻ, thỉnh thoảng có tiếng chim bay qua, cất lên vài tiếng kêu.
Tần Ý Vãn quỳ thẳng tắp trước một ngôi mộ, trên bia đá khắc tên em gái cô, Tần Ý Dao.
Ánh mắt cô dừng lại trên bức ảnh của Tần Ý Dao, Tần Ý Dao năm tuổi với nụ cười ngây thơ rạng rỡ, cô không kìm được đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt em, tưởng tượng cảm giác khi chạm vào khuôn mặt nhỏ mềm mại của em.
Chạm vào tấm ảnh lạnh lẽo, nước mắt trào ra từ khóe mắt đỏ hoe của cô, không kìm được nữa, cô ngồi sụp xuống, ôm mặt khóc nức nở.
“Mẹ nói đúng, là em hại chết chị, nếu không phải em đưa chị ra ngoài, chị sẽ không gặp chuyện, là lỗi của em.”
Lạc Vân Diệp vừa đến đã thấy thân hình bé nhỏ run rẩy vì khóc, một mình cô bé ở nghĩa trang rộng lớn này mà cũng không sợ hãi.
“Chị ơi.”
Nghe thấy giọng em gái, Tần Ý Vãn ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Lạc Vân Diệp bắt chước giọng của Tần Ý Dao: “Chị ơi đừng nhìn nữa, em biến thành thiên thần rồi đó, ở trên trời sống tốt lắm, ở đây có rất nhiều bạn bè, em không hề cô đơn chút nào đâu.
Chị ơi, đừng khóc nữa mà, biến thành bé mít ướt sẽ bị người ta cười đấy.”
“A Dao, A Dao là em sao? Em… không trách chị sao?”
“Em đương nhiên trách chị rồi.”
Tần Ý Vãn nghe thấy câu này, mắt đột nhiên mở to, vẻ mặt sững sờ, nước mắt treo trên mặt muốn rơi mà không rơi.
“Trách chị đã không chăm sóc tốt cho bản thân, cứ khóc mãi, nếu khóc đến mù mắt, sau này sẽ không thể thay em nhìn thế giới này nữa rồi.”
Nước mắt trong mắt Tần Ý Vãn dần tràn ra, nghe Tần Ý Dao vẫn còn quan tâm mình, lập tức nước mắt giàn giụa, cô bé lao tới ôm chặt bia mộ của Tần Ý Dao.
“A Dao, A Dao…”
“Chị ơi, phải sống thật tốt nhé, sống luôn cả phần của em nữa, em muốn chị thật vui vẻ, chị ơi, chị phải hứa với em đấy.”
Tần Ý Vãn đã khóc không thành tiếng: “Được, chị hứa với em, chị hứa với em.”
Mạc quản gia vẫn luôn đứng ở góc khuất, thấy Lạc Vân Diệp từ xa giả làm Tần Ý Dao an ủi Tần Ý Vãn, ông không vạch trần cô, đi xuống lấy xe sedan ra.
Tần Ý Vãn lại nói chuyện với Tần Ý Dao trước bia mộ một lúc, sau đó một mình đi xuống, khi gần đến bậc thang cuối cùng, cô bé nhìn thấy Lạc Vân Diệp đứng ở bậc thang dưới cùng, đang mỉm cười nhìn cô bé.
Tần Ý Vãn lặng lẽ lau nước mắt, đi đến trước mặt cô, u sầu nói: “Sao cô lại ở đây?”
Nói xong lại cảm thấy mỗi lần gặp cô đều hỏi như vậy, có thể đoán được cô sẽ nói gì, liền đổi câu hỏi: “Cô có muốn về cùng tôi không?”
“Đương nhiên rồi.”
Lạc Vân Diệp đi sóng vai cùng cô, không kìm được nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô: “Em thường đến thăm cô bé à?”
“Thỉnh thoảng thôi, em sợ đến thăm sẽ không kìm được mà khóc.”
Cô bé mỗi lần đến thăm Tần Ý Dao đều không kìm được mà khóc.
Tần Như Sương đôi khi cảm xúc mất kiểm soát sẽ đưa cô bé đến nghĩa trang bắt cô bé quỳ trước bia Tần Ý Dao, quỳ cả một ngày, đến khi đêm xuống mới cho người đến đón về.
Tần Ý Vãn cũng rất bướng bỉnh, bà ấy bắt cô bé quỳ cả một ngày, cô bé liền cắn răng quỳ cả một ngày.
Cô bé vừa mong mẹ sẽ mềm lòng bảo mình đừng quỳ nữa, vừa cảm thấy đây là mình đang chuộc tội.
Vậy thì chỉ có thể tìm manh mối từ những người còn sống.
Trong khu mộ yên tĩnh vắng vẻ, thỉnh thoảng có tiếng chim bay qua, cất lên vài tiếng kêu.
Tần Ý Vãn quỳ thẳng tắp trước một ngôi mộ, trên bia đá khắc tên em gái cô, Tần Ý Dao.
Ánh mắt cô dừng lại trên bức ảnh của Tần Ý Dao, Tần Ý Dao năm tuổi với nụ cười ngây thơ rạng rỡ, cô không kìm được đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt em, tưởng tượng cảm giác khi chạm vào khuôn mặt nhỏ mềm mại của em.
Chạm vào tấm ảnh lạnh lẽo, nước mắt trào ra từ khóe mắt đỏ hoe của cô, không kìm được nữa, cô ngồi sụp xuống, ôm mặt khóc nức nở.
“Mẹ nói đúng, là em hại chết chị, nếu không phải em đưa chị ra ngoài, chị sẽ không gặp chuyện, là lỗi của em.”
Lạc Vân Diệp vừa đến đã thấy thân hình bé nhỏ run rẩy vì khóc, một mình cô bé ở nghĩa trang rộng lớn này mà cũng không sợ hãi.
Nghe thấy giọng em gái, Tần Ý Vãn ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Lạc Vân Diệp bắt chước giọng của Tần Ý Dao: “Chị ơi đừng nhìn nữa, em biến thành thiên thần rồi đó, ở trên trời sống tốt lắm, ở đây có rất nhiều bạn bè, em không hề cô đơn chút nào đâu.
Chị ơi, đừng khóc nữa mà, biến thành bé mít ướt sẽ bị người ta cười đấy.”
“A Dao, A Dao là em sao? Em… không trách chị sao?”
“Em đương nhiên trách chị rồi.”
Tần Ý Vãn nghe thấy câu này, mắt đột nhiên mở to, vẻ mặt sững sờ, nước mắt treo trên mặt muốn rơi mà không rơi.
“Trách chị đã không chăm sóc tốt cho bản thân, cứ khóc mãi, nếu khóc đến mù mắt, sau này sẽ không thể thay em nhìn thế giới này nữa rồi.”
Nước mắt trong mắt Tần Ý Vãn dần tràn ra, nghe Tần Ý Dao vẫn còn quan tâm mình, lập tức nước mắt giàn giụa, cô bé lao tới ôm chặt bia mộ của Tần Ý Dao.
“Chị ơi, phải sống thật tốt nhé, sống luôn cả phần của em nữa, em muốn chị thật vui vẻ, chị ơi, chị phải hứa với em đấy.”
Tần Ý Vãn đã khóc không thành tiếng: “Được, chị hứa với em, chị hứa với em.”
Mạc quản gia vẫn luôn đứng ở góc khuất, thấy Lạc Vân Diệp từ xa giả làm Tần Ý Dao an ủi Tần Ý Vãn, ông không vạch trần cô, đi xuống lấy xe sedan ra.
Tần Ý Vãn lại nói chuyện với Tần Ý Dao trước bia mộ một lúc, sau đó một mình đi xuống, khi gần đến bậc thang cuối cùng, cô bé nhìn thấy Lạc Vân Diệp đứng ở bậc thang dưới cùng, đang mỉm cười nhìn cô bé.
Tần Ý Vãn lặng lẽ lau nước mắt, đi đến trước mặt cô, u sầu nói: “Sao cô lại ở đây?”
Nói xong lại cảm thấy mỗi lần gặp cô đều hỏi như vậy, có thể đoán được cô sẽ nói gì, liền đổi câu hỏi: “Cô có muốn về cùng tôi không?”
Lạc Vân Diệp đi sóng vai cùng cô, không kìm được nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô: “Em thường đến thăm cô bé à?”
“Thỉnh thoảng thôi, em sợ đến thăm sẽ không kìm được mà khóc.”
Cô bé mỗi lần đến thăm Tần Ý Dao đều không kìm được mà khóc.
Tần Như Sương đôi khi cảm xúc mất kiểm soát sẽ đưa cô bé đến nghĩa trang bắt cô bé quỳ trước bia Tần Ý Dao, quỳ cả một ngày, đến khi đêm xuống mới cho người đến đón về.
Tần Ý Vãn cũng rất bướng bỉnh, bà ấy bắt cô bé quỳ cả một ngày, cô bé liền cắn răng quỳ cả một ngày.
Cô bé vừa mong mẹ sẽ mềm lòng bảo mình đừng quỳ nữa, vừa cảm thấy đây là mình đang chuộc tội.
7
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
