TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Liễu Sở Di thấy Lạc Vân Diệp dám đánh Lạc Vân Y ngay trước mặt mình, lập tức xông lên định tát Lạc Vân Diệp một cái, nhưng bị cô nắm chặt cổ tay không thể nhúc nhích.

“Mẹ, Lạc Vân Diệp, cô bỏ mẹ tôi ra.”

“Cô nói đấy nhé.”

Lạc Vân Diệp buông tay, nhẹ nhàng đẩy Liễu Sở Di một cái, bà ta ngửa người ra sau, chân vấp một cái, cả người ngã nhào xuống đất.

Lạc Vân Y nhanh mắt đỡ lấy Liễu Sở Di, nhưng tiếc là cô ta thân thể yếu ớt, kéo theo cả mẹ mình cùng ngã xuống đất.

Nhân viên bán hàng thấy vậy vội vàng chạy tới đỡ hai người dậy.

“Gọi bảo vệ!”

Liễu Sở Di bị ngã mất hết thể diện cũng chẳng còn bận tâm hình tượng nữa, chỉ vào nhân viên bán hàng: “Mấy người mau gọi bảo vệ, lôi cái kẻ đánh người này ra ngoài!”

Nhân viên bán hàng cũng không muốn có người gây chuyện trong cửa hàng, liền đi gọi bảo vệ.

Lâm Dục Giai thay xong quần áo bước ra thì thấy một người phụ nữ đang lèm bèm mắng chửi Lạc Vân Diệp, vì đứng hơi xa nên cô không nghe rõ.

Lạc Vân Diệp thấy cô bước ra, vòng qua Liễu Sở Di và Lạc Vân Y đi tới, đưa chiếc váy dài trong tay cho cô: “Thử chiếc này đi, hợp với cậu hơn đấy.”

Cô còn chưa kịp nói gì đã bị Lạc Vân Diệp đẩy vào phòng thử đồ lần nữa.

Lúc Lạc Vân Diệp quay người, hai bảo vệ đã đến cửa. Liễu Sở Di dẫn Lạc Vân Y đi tới chỉ vào Lạc Vân Diệp, đáng thương nói: “Chính là cô ta đã đánh người trong cửa hàng, nhìn vết tát trên mặt con gái tôi này, còn chân tôi bị trẹo cũng là do cô ta đẩy đấy.”

Bảo vệ nghe bà ta nói xong, liếc nhìn Lạc Vân Diệp một cái, sau đó hai người họ vươn tay kéo Liễu Sở Di và Lạc Vân Y, cưỡng chế lôi họ ra khỏi cửa hàng quần áo.

Liễu Sở Di tuyệt đối không ngờ mình lại bị kéo ra ngoài, vừa la lên kéo nhầm người, vừa vội vàng muốn đứng vững.

Thấy nhiều người đều nhìn về phía này, Lạc Vân Y vội vàng bịt miệng Liễu Sở Di, khẽ nói: “Mẹ, đừng la nữa, nhiều người đang nhìn lắm.”

Từ khi theo Lạc Đông Bân, Liễu Sở Di chưa từng phải chịu đựng sự tức giận nào như vậy, không ngờ gặp Lạc Vân Diệp lại chịu tức đến hai lần, hơn nữa còn không thể làm gì cô, tức đến giậm chân, cái chân vừa bị trẹo càng đau hơn.

Lâm Dục Giai nghe thấy tiếng ồn ào, thay xong chiếc váy dài bước ra, liếc nhìn ra cửa hỏi Lạc Vân Diệp: “Vừa rồi có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, vừa rồi có con chó bị giẫm trúng chân, đau quá la oai oái thôi.”

Lạc Vân Diệp giúp cô chỉnh lại mái tóc dài, đẩy cô đến trước gương: “Chiếc này đẹp đấy.”

Chiếc váy dài cúp ngực phối hình học, vừa đẹp vừa năng động, trông không quá trưởng thành mà cũng không xuề xòa, rất hợp ý Lâm Dục Giai, cô xoay một vòng, cũng rất hài lòng.

“Vậy lấy chiếc này đi.”

Đi dạo phố xong, hai người đi ăn. Lâm Dục Giai lại buôn chuyện về Tần Ý Vãn và vị hôn thê của cô ấy, lỡ miệng nói Lạc Vân Y thành Lạc Vân Diệp, cô ta cười ha hả: “Xin lỗi xin lỗi, tớ không cố ý đâu, tại gọi tên cậu quen rồi ấy mà, mà tên hai cậu chỉ khác một chữ thôi, cũng trùng hợp quá nhỉ.”

Nguyên chủ chưa từng nói với ai về mối quan hệ của cô ấy với gia đình họ Lạc, khi gặp Lạc Vân Y ở đại học cũng chỉ giả vờ như không quen biết. Cả hai đều là alpha, nhưng Lạc Vân Diệp lại đẹp đến quá đáng, Lạc Vân Y đứng trước mặt cô ấy thực sự có phần kém sắc, hầu như không ai nghĩ họ là hai chị em, ngay cả Lâm Dục Giai cũng không nghĩ tới.

12

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.