0 chữ
Chương 27
Chương 27
Lạc Vân Diệp tìm quản gia Lâm xin chìa khóa xe thể thao, quản gia Lâm ngập ngừng nói: “Thiếu phu nhân muốn đi đâu, tôi có thể đưa cô đi.”
“Không cần, tôi biết lái xe.”
Quản gia Lâm cười có chút ngượng nghịu, vẫn kiên quyết: “Hay là để tôi đưa cô đi ạ.”
Trước đây Lạc Vân Diệp nói gì quản gia Lâm cũng đều làm theo, sao lần này lấy chìa khóa xe lại chần chừ mãi. Cô đánh giá quản gia Lâm một lượt, thấy ông ta cười lấy lòng và có vẻ chột dạ.
Lạc Vân Diệp nhướng mày: “Có phải Tần tổng dặn ông trông chừng tôi không?”
Quản gia Lâm cười mà không đáp.
Vậy thì đúng rồi.
“Được rồi.” Lạc Vân Diệp cũng không muốn làm khó ông ta: “Tôi muốn đến Tháp Chuông Ngọc Đỉnh.”
Quản gia Lâm lái xe trên đường, sợ Lạc Vân Diệp không biết Tháp Chuông Ngọc Đỉnh là của nhà họ Tần, liền bắt đầu phổ cập kiến thức cho cô.
“Tháp Chuông Ngọc Đỉnh được lão phu nhân và phu nhân của bà ấy cùng nhau thiết kế, tiêu tốn hàng trăm tỷ xây dựng, hiện tại là tòa nhà cao thứ ba thế giới. Ở độ cao 400 mét của tháp chuông có lắp đặt bốn mặt đồng hồ lớn, là biểu tượng kiến trúc của thành phố A.
Bên trong tháp chuông có trung tâm thương mại, khách sạn và nhiều cơ sở giải trí khác nhau, cung cấp dịch vụ trọn gói cho khách đến.
Lão phu nhân đã đổ cả đời tâm huyết vào tòa tháp chuông này, sau đó giao cho tiểu thư quản lý, chỉ tiếc là chưa đầy một năm, tiểu thư đã gặp chuyện.”
Nói đến đây, quản gia Lâm thở dài, vô cùng tiếc nuối. Tiểu thư nhà họ vốn là thiên chi kiêu nữ, đáng lẽ phải sống một đời vô lo vô nghĩ, ai ngờ số phận lại long đong lận đận, gặp phải chuyện này.
“Bà nội trực tiếp giao tháp chuông cho A Vãn sao? Không phải là giao cho Tần tổng trước rồi mới đến A Vãn à?”
“Không phải.” quản gia Lâm vừa lái xe vừa giải thích: “Tần tổng phụ trách các ngành nghề khác ngoài tháp chuông, công việc cũng rất nhiều. Tháp chuông quá lớn, quản lý nó cũng là một công trình khổng lồ, Tần tổng không có thời gian lo liệu, nên lão phu nhân đã giao tháp chuông cho tiểu thư.”
“Thế còn bà Đỗ thì sao? Bà ấy gả vào nhà họ Tần hơn hai mươi năm rồi, phụ trách làm gì?”
Quản gia Lâm nhìn vẻ mặt cô qua gương chiếu hậu, nghĩ ra một cách nói uyển chuyển: “Tổng giám đốc Đỗ phụ trách các ngành công nghiệp mới nổi, ví dụ như ngành trí tuệ nhân tạo mà cô đang học, hiện tại đang làm robot.”
Phụ trách các ngành công nghiệp mới nổi…
Lạc Vân Diệp chậm rãi gật đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Hóa ra nhà họ Tần xem rể quý như trâu ngựa khai hoang mở đất, đợi đến khi dự án trưởng thành thì trực tiếp chiếm đoạt thành quả, rồi lại sai rể quý đi làm cái khác.
Tư bản đúng là tư bản, vừa vô tình lại vừa hợp lý.
Dù sao cũng chẳng ai muốn tài sản nhà mình rơi vào tay người ngoài.
Chiếc xe dừng lại trước Tháp Chuông Ngọc Đỉnh, trước khi xuống xe Lạc Vân Diệp hỏi quản gia Lâm: “Tôi đi gặp bạn, ông có muốn đi cùng không?”
Quản gia Lâm mỉm cười lịch sự: “Thiếu phu nhân nói đùa rồi, tôi đợi cô ở dưới lầu.”
Lạc Vân Diệp nhẹ nhàng vỗ vai ông, vui vẻ nói: “Ông cứ đi làm việc của mình đi, không cần phải đợi ở đây đâu, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho ông.”
Bước xuống xe, đứng trước tòa tháp chuông cao ngất này, Lạc Vân Diệp không khỏi nghĩ, một cơ nghiệp lớn như vậy, Tần Như Sương và Đỗ Vy Mẫn sao có thể không muốn?
“Không cần, tôi biết lái xe.”
Quản gia Lâm cười có chút ngượng nghịu, vẫn kiên quyết: “Hay là để tôi đưa cô đi ạ.”
Trước đây Lạc Vân Diệp nói gì quản gia Lâm cũng đều làm theo, sao lần này lấy chìa khóa xe lại chần chừ mãi. Cô đánh giá quản gia Lâm một lượt, thấy ông ta cười lấy lòng và có vẻ chột dạ.
Lạc Vân Diệp nhướng mày: “Có phải Tần tổng dặn ông trông chừng tôi không?”
Quản gia Lâm cười mà không đáp.
Vậy thì đúng rồi.
“Được rồi.” Lạc Vân Diệp cũng không muốn làm khó ông ta: “Tôi muốn đến Tháp Chuông Ngọc Đỉnh.”
Quản gia Lâm lái xe trên đường, sợ Lạc Vân Diệp không biết Tháp Chuông Ngọc Đỉnh là của nhà họ Tần, liền bắt đầu phổ cập kiến thức cho cô.
Bên trong tháp chuông có trung tâm thương mại, khách sạn và nhiều cơ sở giải trí khác nhau, cung cấp dịch vụ trọn gói cho khách đến.
Lão phu nhân đã đổ cả đời tâm huyết vào tòa tháp chuông này, sau đó giao cho tiểu thư quản lý, chỉ tiếc là chưa đầy một năm, tiểu thư đã gặp chuyện.”
Nói đến đây, quản gia Lâm thở dài, vô cùng tiếc nuối. Tiểu thư nhà họ vốn là thiên chi kiêu nữ, đáng lẽ phải sống một đời vô lo vô nghĩ, ai ngờ số phận lại long đong lận đận, gặp phải chuyện này.
“Bà nội trực tiếp giao tháp chuông cho A Vãn sao? Không phải là giao cho Tần tổng trước rồi mới đến A Vãn à?”
“Thế còn bà Đỗ thì sao? Bà ấy gả vào nhà họ Tần hơn hai mươi năm rồi, phụ trách làm gì?”
Quản gia Lâm nhìn vẻ mặt cô qua gương chiếu hậu, nghĩ ra một cách nói uyển chuyển: “Tổng giám đốc Đỗ phụ trách các ngành công nghiệp mới nổi, ví dụ như ngành trí tuệ nhân tạo mà cô đang học, hiện tại đang làm robot.”
Phụ trách các ngành công nghiệp mới nổi…
Lạc Vân Diệp chậm rãi gật đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Hóa ra nhà họ Tần xem rể quý như trâu ngựa khai hoang mở đất, đợi đến khi dự án trưởng thành thì trực tiếp chiếm đoạt thành quả, rồi lại sai rể quý đi làm cái khác.
Dù sao cũng chẳng ai muốn tài sản nhà mình rơi vào tay người ngoài.
Chiếc xe dừng lại trước Tháp Chuông Ngọc Đỉnh, trước khi xuống xe Lạc Vân Diệp hỏi quản gia Lâm: “Tôi đi gặp bạn, ông có muốn đi cùng không?”
Quản gia Lâm mỉm cười lịch sự: “Thiếu phu nhân nói đùa rồi, tôi đợi cô ở dưới lầu.”
Lạc Vân Diệp nhẹ nhàng vỗ vai ông, vui vẻ nói: “Ông cứ đi làm việc của mình đi, không cần phải đợi ở đây đâu, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho ông.”
Bước xuống xe, đứng trước tòa tháp chuông cao ngất này, Lạc Vân Diệp không khỏi nghĩ, một cơ nghiệp lớn như vậy, Tần Như Sương và Đỗ Vy Mẫn sao có thể không muốn?
11
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
