0 chữ
Chương 24
Chương 24
"Bình thường thôi, chỉ là thấy quả táo này chướng mắt quá, muốn cắn nát nó ra."
Tần Ý Vãn trải bài tập ra, bắt đầu viết từng bài một. Gặp bài nào không biết, Lạc Vân Diệp sẽ giảng giải cho cô bé. Đến khi viết xong bài tập, Tần Ý Vãn cũng đã buồn ngủ, ngáp một cái rồi hỏi: “Muộn thế này rồi, cô vẫn chưa đi sao?”
Lạc Vân Diệp hoàn toàn không ngờ Tần Ý Vãn lại đuổi mình đi, nhất thời ngây người.
“Tôi… tôi sẽ ở lại đây, bảo vệ em.”
Tần Ý Vãn tỏ vẻ khó xử: “Nhưng cô là alpha, không tiện ở đây canh chừng tôi ngủ.”
Lạc Vân Diệp tiếp tục vớt vát thể diện: “Tôi ngủ trên ghế sofa đằng kia, sẽ không ảnh hưởng đến em đâu.”
Thấy Tần Ý Vãn vẫn còn do dự, Lạc Vân Diệp liền nói thẳng ra lo ngại của cô bé: “Em cứ yên tâm đi, tôi thích kiểu da trắng, dáng đẹp, chân dài, thân hình bốc lửa ấy. Đối với một đứa trẻ con như em thì tôi không có ý nghĩ gì đâu, cũng sẽ không làm gì kỳ lạ cả.”
“Thôi được rồi, cô ngủ ghế sofa đằng kia đi.”
Tần Ý Vãn vẫn rất tin tưởng cô. Nếu cô ấy thật sự là một kẻ biếи ŧɦái thì mình đã sớm gặp chuyện rồi. Thôi thì hiếm khi cô ấy nói gì, cô bé ngáp một cái rồi đi vệ sinh cá nhân, sau đó lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, không thấy ai trên ghế sofa, cũng không thấy ai trong phòng tắm. Gió thổi nhẹ làm rèm cửa đung đưa, căn phòng lúc sáng lúc tối.
Tần Ý Vãn khẽ gọi tên cô nhưng không có tiếng trả lời.
Cô ấy lại bỏ đi mà không chào tiếng nào.
Biết thế tối qua đã không nói cô ấy đi rồi.
Không cần vội vã làm nhiệm vụ, Lạc Vân Diệp ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, lúc mở mắt ra vẫn còn có chút tiếc nuối.
Không biết Tần Ý Vãn bé nhỏ trong mơ sau khi tỉnh dậy nhìn thấy cô không có ở đó thì có nhớ cô không.
Nằm trên giường vươn vai một cái, Lạc Vân Diệp lật người nhìn mỹ nhân ngủ say bên cạnh, khóe môi nở một nụ cười lười biếng, ghé sát lại hôn lên má cô: “Vợ ơi, chào buổi sáng.”
Lạc Vân Diệp lật người dậy kéo rèm cửa, ánh nắng chói chang chiếu vào khiến cô suýt không mở nổi mắt.
Quay đầu lại, cô thấy ánh nắng vừa vặn chiếu lên người Tần Ý Vãn, ở chỗ giao thoa giữa bóng tối và ánh sáng, cô ấy như đang lấp lánh, cả người trở nên rực rỡ và tươi tắn hơn bao giờ hết.
Lạc Vân Diệp bước vào phòng tắm, bên trong sắp xếp gọn gàng các sản phẩm vệ sinh cá nhân hàng hiệu còn nguyên bao bì mới. Cô chậm rãi bóc gói, rửa mặt, lau khô rồi đi vào phòng thay đồ chọn quần áo.
Nhà giàu đúng là hào phóng thật, chỉ riêng phòng thay đồ này thôi đã có thể sánh ngang với một cửa hàng trong trung tâm thương mại rồi, bên trong treo đầy những bộ quần áo đẹp mắt, được sắp xếp ngăn nắp.
Lạc Vân Diệp đưa tay chạm từng bộ một, cuối cùng chọn một chiếc váy ngắn quây ngực màu trắng trong số hàng loạt váy dài rồi thay vào.
Thân hình cô có tỉ lệ đẹp, chiếc váy ngắn này được quản gia Lâm chuẩn bị theo số đo của cô nên rất vừa vặn, tôn lên hoàn hảo những đường cong quyến rũ trên cơ thể.
Lạc Vân Diệp soi mình trong gương, eo thon chân dài, vòng nào ra vòng nấy, váy đã đẹp mà người còn đẹp hơn.
Cô hài lòng vuốt nhẹ mái tóc dài, quay người đi chọn khuyên tai. Vô số đôi khuyên tai lấp lánh, cái nào cũng đẹp.
Lạc Vân Diệp chọn một đôi khuyên tai dài đính kim cương đeo vào, mái tóc đen dài rủ xuống sau lưng, làm lộ ra ngũ quan tinh xảo thanh tú của cô, không cần trang điểm cũng đã rất xinh đẹp.
Tần Ý Vãn trải bài tập ra, bắt đầu viết từng bài một. Gặp bài nào không biết, Lạc Vân Diệp sẽ giảng giải cho cô bé. Đến khi viết xong bài tập, Tần Ý Vãn cũng đã buồn ngủ, ngáp một cái rồi hỏi: “Muộn thế này rồi, cô vẫn chưa đi sao?”
Lạc Vân Diệp hoàn toàn không ngờ Tần Ý Vãn lại đuổi mình đi, nhất thời ngây người.
“Tôi… tôi sẽ ở lại đây, bảo vệ em.”
Tần Ý Vãn tỏ vẻ khó xử: “Nhưng cô là alpha, không tiện ở đây canh chừng tôi ngủ.”
Lạc Vân Diệp tiếp tục vớt vát thể diện: “Tôi ngủ trên ghế sofa đằng kia, sẽ không ảnh hưởng đến em đâu.”
Thấy Tần Ý Vãn vẫn còn do dự, Lạc Vân Diệp liền nói thẳng ra lo ngại của cô bé: “Em cứ yên tâm đi, tôi thích kiểu da trắng, dáng đẹp, chân dài, thân hình bốc lửa ấy. Đối với một đứa trẻ con như em thì tôi không có ý nghĩ gì đâu, cũng sẽ không làm gì kỳ lạ cả.”
Tần Ý Vãn vẫn rất tin tưởng cô. Nếu cô ấy thật sự là một kẻ biếи ŧɦái thì mình đã sớm gặp chuyện rồi. Thôi thì hiếm khi cô ấy nói gì, cô bé ngáp một cái rồi đi vệ sinh cá nhân, sau đó lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, không thấy ai trên ghế sofa, cũng không thấy ai trong phòng tắm. Gió thổi nhẹ làm rèm cửa đung đưa, căn phòng lúc sáng lúc tối.
Tần Ý Vãn khẽ gọi tên cô nhưng không có tiếng trả lời.
Cô ấy lại bỏ đi mà không chào tiếng nào.
Biết thế tối qua đã không nói cô ấy đi rồi.
Không cần vội vã làm nhiệm vụ, Lạc Vân Diệp ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, lúc mở mắt ra vẫn còn có chút tiếc nuối.
Không biết Tần Ý Vãn bé nhỏ trong mơ sau khi tỉnh dậy nhìn thấy cô không có ở đó thì có nhớ cô không.
Lạc Vân Diệp lật người dậy kéo rèm cửa, ánh nắng chói chang chiếu vào khiến cô suýt không mở nổi mắt.
Quay đầu lại, cô thấy ánh nắng vừa vặn chiếu lên người Tần Ý Vãn, ở chỗ giao thoa giữa bóng tối và ánh sáng, cô ấy như đang lấp lánh, cả người trở nên rực rỡ và tươi tắn hơn bao giờ hết.
Lạc Vân Diệp bước vào phòng tắm, bên trong sắp xếp gọn gàng các sản phẩm vệ sinh cá nhân hàng hiệu còn nguyên bao bì mới. Cô chậm rãi bóc gói, rửa mặt, lau khô rồi đi vào phòng thay đồ chọn quần áo.
Nhà giàu đúng là hào phóng thật, chỉ riêng phòng thay đồ này thôi đã có thể sánh ngang với một cửa hàng trong trung tâm thương mại rồi, bên trong treo đầy những bộ quần áo đẹp mắt, được sắp xếp ngăn nắp.
Thân hình cô có tỉ lệ đẹp, chiếc váy ngắn này được quản gia Lâm chuẩn bị theo số đo của cô nên rất vừa vặn, tôn lên hoàn hảo những đường cong quyến rũ trên cơ thể.
Lạc Vân Diệp soi mình trong gương, eo thon chân dài, vòng nào ra vòng nấy, váy đã đẹp mà người còn đẹp hơn.
Cô hài lòng vuốt nhẹ mái tóc dài, quay người đi chọn khuyên tai. Vô số đôi khuyên tai lấp lánh, cái nào cũng đẹp.
Lạc Vân Diệp chọn một đôi khuyên tai dài đính kim cương đeo vào, mái tóc đen dài rủ xuống sau lưng, làm lộ ra ngũ quan tinh xảo thanh tú của cô, không cần trang điểm cũng đã rất xinh đẹp.
12
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
