0 chữ
Chương 1
Chương 1
Đêm đã khuya, không gian chìm vào tĩnh mịch. Trên đại lộ thênh thang vắng bóng người, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt leo lét, hắt xuống mặt đường những vệt sáng dài cô độc.
Giữa khung cảnh ấy, chiếc xe của Lạc Vân Diệp vẫn lao đi như một mũi tên. Tin người cô yêu đang cấp cứu khiến trái tim cô như có lửa đốt, chỉ ước mình có thể mọc cánh bay thẳng đến bệnh viện.
Khi xe vừa rẽ vào một ngã tư, một chiếc xe tải hạng nặng chở đầy đất đá bỗng gầm rú lao tới từ phía đối diện.
Có lẽ vì ỷ vào đêm khuya đường vắng, gã tài xế đã lơ là, chẳng buồn giảm tốc khi đèn tín hiệu chuyển đỏ mà định bụng vượt qua. Đến khi đôi mắt lờ đờ của gã nhận ra chiếc xe con ngay trước mũi, một tiếng còi chói tai mới điên cuồng xé toạc màn đêm.
Lạc Vân Diệp hoàn toàn không thể ngờ gã tài xế kia lại liều lĩnh đến vậy. Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt, cô chỉ kịp trân trối nhìn khối sắt thép khổng lồ đang lao thẳng về phía mình, không còn bất kỳ cơ hội nào để né tránh.
Trong khoảnh khắc sinh tử, máu toàn thân dường như dồn cả lên não, tim cô đập loạn xạ. Trước mắt chỉ còn một màu trắng xóa. Theo bản năng, cô vô thức nghiêng đầu, giơ tay lên che mặt.
RẦM!
Chiếc xe con mỏng manh bị hất văng tựa một món đồ chơi, lộn nhiều vòng trên không trung rồi rơi xuống, nát vụn. Thân xe biến dạng nằm chỏng chơ trên mặt đường, khói trắng bốc lên nghi ngút.
Cơn đau xé toạc thân thể ập đến. Lạc Vân Diệp khó nhọc chớp mắt, nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nề của chính mình. Qua tầm nhìn mờ mịt, cô thấy gã tài xế hoảng loạn mở cửa, lảo đảo chạy về phía này. Cô cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm nóng đang từ từ chảy xuống từ trán, và mùi máu tanh nồng sộc thẳng vào khoang mũi.
Cơn đau bao trùm mọi giác quan, khiến l*иg ngực cô nghẹn lại. Ý thức bắt đầu lụi tàn. Cô thậm chí còn không đợi được đến lúc gã tài xế chạy tới nơi, mí mắt đã nặng trĩu sụp xuống.
Ngay khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng, trong tâm trí Lạc Vân Diệp, thanh tiến trình [Nhiệm vụ Xuyên Thư] đã đạt 100%. Linh hồn cô nhẹ bẫng thoát khỏi thân xác, trở về không gian hệ thống quen thuộc.
Cảm giác đau đớn tột độ từ vụ tai nạn vẫn còn âm ỉ, chân thực đến mức Lạc Vân Diệp phải mất một lúc lâu mới định thần lại. Nhưng hệ thống không cho cô thời gian để thở, lập tức giao nhiệm vụ mới.
[Đây là nhiệm vụ cuối cùng. Hoàn thành nó, cô sẽ được toàn quyền sở hữu thân phận này, tự do làm bất cứ điều gì mình muốn.]
Nghe đến câu cuối, Lạc Vân Diệp đang xoa đầu liền khựng lại. Cô ngước lên, giọng đầy hoài nghi: "Sau nhiệm vụ này, tôi sẽ thực sự được tự do sao?"
Hệ thống đáp: [Có thể hiểu là như vậy. Cô có muốn tải dữ liệu nhiệm vụ ngay bây giờ không?]
Lạc Vân Diệp vẫn nằm trên mặt đất ảo của không gian hệ thống, hơi thở còn chưa ổn định. Nhưng nghĩ đến việc bắt đầu ngay sẽ giúp mình xua đi cơn đau còn dai dẳng, cô không một chút do dự nhấn vào nút [Đồng ý] hiện ra trước mắt.
Giây tiếp theo, khung cảnh đột ngột thay đổi.
Lạc Vân Diệp thấy mình đang ở trong một căn phòng được trang hoàng xa hoa, rực rỡ ánh đèn. Tầm nhìn từ mơ hồ dần trở nên rõ nét. Cô nhận ra mình đang mặc một bộ váy cưới trắng tinh khôi, ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, trong khi một chuyên viên đang cẩn trọng điểm những nét cuối cùng lên gương mặt cô.
Giữa khung cảnh ấy, chiếc xe của Lạc Vân Diệp vẫn lao đi như một mũi tên. Tin người cô yêu đang cấp cứu khiến trái tim cô như có lửa đốt, chỉ ước mình có thể mọc cánh bay thẳng đến bệnh viện.
Khi xe vừa rẽ vào một ngã tư, một chiếc xe tải hạng nặng chở đầy đất đá bỗng gầm rú lao tới từ phía đối diện.
Có lẽ vì ỷ vào đêm khuya đường vắng, gã tài xế đã lơ là, chẳng buồn giảm tốc khi đèn tín hiệu chuyển đỏ mà định bụng vượt qua. Đến khi đôi mắt lờ đờ của gã nhận ra chiếc xe con ngay trước mũi, một tiếng còi chói tai mới điên cuồng xé toạc màn đêm.
Lạc Vân Diệp hoàn toàn không thể ngờ gã tài xế kia lại liều lĩnh đến vậy. Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt, cô chỉ kịp trân trối nhìn khối sắt thép khổng lồ đang lao thẳng về phía mình, không còn bất kỳ cơ hội nào để né tránh.
RẦM!
Chiếc xe con mỏng manh bị hất văng tựa một món đồ chơi, lộn nhiều vòng trên không trung rồi rơi xuống, nát vụn. Thân xe biến dạng nằm chỏng chơ trên mặt đường, khói trắng bốc lên nghi ngút.
Cơn đau xé toạc thân thể ập đến. Lạc Vân Diệp khó nhọc chớp mắt, nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nề của chính mình. Qua tầm nhìn mờ mịt, cô thấy gã tài xế hoảng loạn mở cửa, lảo đảo chạy về phía này. Cô cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm nóng đang từ từ chảy xuống từ trán, và mùi máu tanh nồng sộc thẳng vào khoang mũi.
Cơn đau bao trùm mọi giác quan, khiến l*иg ngực cô nghẹn lại. Ý thức bắt đầu lụi tàn. Cô thậm chí còn không đợi được đến lúc gã tài xế chạy tới nơi, mí mắt đã nặng trĩu sụp xuống.
Cảm giác đau đớn tột độ từ vụ tai nạn vẫn còn âm ỉ, chân thực đến mức Lạc Vân Diệp phải mất một lúc lâu mới định thần lại. Nhưng hệ thống không cho cô thời gian để thở, lập tức giao nhiệm vụ mới.
[Đây là nhiệm vụ cuối cùng. Hoàn thành nó, cô sẽ được toàn quyền sở hữu thân phận này, tự do làm bất cứ điều gì mình muốn.]
Nghe đến câu cuối, Lạc Vân Diệp đang xoa đầu liền khựng lại. Cô ngước lên, giọng đầy hoài nghi: "Sau nhiệm vụ này, tôi sẽ thực sự được tự do sao?"
Hệ thống đáp: [Có thể hiểu là như vậy. Cô có muốn tải dữ liệu nhiệm vụ ngay bây giờ không?]
Giây tiếp theo, khung cảnh đột ngột thay đổi.
Lạc Vân Diệp thấy mình đang ở trong một căn phòng được trang hoàng xa hoa, rực rỡ ánh đèn. Tầm nhìn từ mơ hồ dần trở nên rõ nét. Cô nhận ra mình đang mặc một bộ váy cưới trắng tinh khôi, ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, trong khi một chuyên viên đang cẩn trọng điểm những nét cuối cùng lên gương mặt cô.
13
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
