0 chữ
Chương 29
Chương 29
Tuyết vẫn còn đang rơi, không biết bao giờ mới dừng.
Mùa tuyết năm nay kéo dài một cách khác thường. Những bông tuyết trắng xóa, to như lông vịt, rơi lả tả từ trên trời xuống, đậu đầy trên cành cây, mái hiên và cả trên người cô gái.
Chóp mũi của Bạch Trà đã hơi đỏ lên.
Luồng khí lạnh không ngừng xoáy quanh cô, khiến Bạch Trà có linh cảm rằng mình sắp bị cảm.
Chiếc áo bông dày màu xanh khoác trên người cũng gần như không thể chống lại được cái lạnh buốt thế này. Nghĩ tới việc sắp đến trường còn phải cởϊ áσ ra, cô chỉ thấy khổ sở vô cùng.
Đột nhiên… lại chẳng muốn đi học nữa.
Chiếc cặp sách nặng trĩu đeo sau lưng, cô gái nắm chặt hai dây quai, bước đi chậm rãi, vừa đi vừa đạp tuyết chơi.
Cô cần được thư giãn một chút. Dù sao lát nữa đến trường cũng bị mắng rồi, thôi thì bị mắng thêm một lần nữa cũng chẳng khác gì mấy, cô đã quá quen rồi.
Bất ngờ, tiếng gọi ríu rít của vài cô gái vang lên thu hút sự chú ý của Bạch Trà.
“Mau đến đây, mau lên! Cố Đình Hạc ở đây nè!”
Cô ngẩng đầu nhìn về phía bên kia đường. Chỉ thấy bảy tám người, cả nam lẫn nữ, đang vây quanh một thanh niên. Người đó đeo khẩu trang nên Bạch Trà không nhìn rõ mặt, nhưng có thể chắc chắn là một người rất điển trai… trông như người nổi tiếng?
Mọi người đều gọi anh ta là “Cố” gì đó, nhưng cụ thể là gì thì Bạch Trà không nghe rõ.
Vì cô vốn dĩ không thích thế giới này, lúc nào cũng chỉ muốn quay về nhà, nên cô chẳng bao giờ quan tâm đến người nổi tiếng nơi đây. Tự nhiên lúc này cũng chẳng biết người kia là ai, hay là ngôi sao nào.
Nhưng chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cô. Một lát sau, cô lại thu ánh mắt về, cúi đầu tiếp tục bước đi, thẩn thờ giẫm lên mặt tuyết trơn láng.
Chỗ nào tuyết bị lún rồi thì lại chuyển sang chỗ khác để dẫm tiếp.
Cô như một “vị vua phá hoại”, Bạch Trà thầm nghĩ.
Cô muốn đi chậm lại, nhưng con đường đến trường thì đâu có dài mấy. Dù chậm đến đâu rồi cũng phải đến nơi.
Gần tới cổng trường, Bạch Trà bắt đầu cởϊ áσ bông.
Không ngoài dự đoán, sau khi cởϊ áσ ra, hơi lạnh lập tức ập đến dữ dội hơn hẳn. Chẳng bao lâu, cô đã cảm thấy muốn chảy nước mũi.
“Bạch Trà, sao lại ở đây?”
Một giọng nói vang lên khi cô đang đứng trong một con hẻm nhỏ, mở cặp ra nhét chiếc áo bông cồng kềnh vào.
Tiếng người đến khiến cô giật mình, động tác theo đó cũng cứng đờ.
“Là chị à, Tinh Tinh.” Bạch Trà quay đầu lại, thấy người đến thì nở một nụ cười hơi lúng túng.
Người đó là Lý Tinh, một trong bốn cô gái thuộc nhóm “tiểu lưu manh” của họ, cũng là người có tiền nhất trong nhóm.
Không phải nói về hoàn cảnh gia đình, mà là tiền tiêu vặt trong tay cô ấy.
Lý Tinh đứng tựa vào góc tường, mái tóc rực rỡ sắc màu buông xõa ngoan ngoãn trên vai. Trên người là váy ngắn màu hồng phối cùng áo hở rốn màu xanh, may mà tay áo đủ dài để giữ ấm một chút.
Bạch Trà thì mặc thêm quần dài, tất dày và lớp giữ nhiệt bên trong. Dù vẫn còn lạnh, nhưng ít nhất không đến nỗi chết cóng. Nhưng mà… cách ăn mặc này quả thật kỳ quặc hết chỗ nói.
“Cậu cởϊ áσ khoác ra làm gì thế? Không lạnh à?” Lý Tinh chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Em… em sao có thể lạnh?” Cô gái nhỏ trả lời có phần do dự, cũng có chút bối rối. Lý Tinh đúng là kỳ lạ thật.
“Dĩ nhiên là lạnh thì phải mặc vào rồi! Chúng ta là tiểu lưu manh, chứ có phải đồ ngốc đâu…”
Lý Tinh trợn mắt, bước tới lấy chiếc áo bông dày của Bạch Trà, giúp cô mặc lại.
Chiếc áo ấy… không phải cô muốn mặc. Mà là do Lý Tinh bắt cô mặc, cô không làm trái nội dung cốt truyện gốc!
“Lạnh thì được mặc sao?” Có lẽ cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, Bạch Trà lại hỏi lại một lần nữa.
“Cậu bị ngốc à! Lạnh tất nhiên phải mặc vào, không trách được người ngợm yếu ớt, bệnh lên bệnh xuống.”
Hiển nhiên, Lý Tinh đã hiểu sai ý cô. Nhưng Bạch Trà cũng không có ý định giải thích. Cô cười vui vẻ, ôm chặt lấy chiếc áo trên người:
“Em biết rồi, Tinh Tinh à, lạnh thì phải mặc vào.”
Câu nói ngọt ngào của cô khiến Lý Tinh lạnh sống lưng, cái con bé này không phải thân thể có vấn đề, mà là đầu óc có vấn đề…
Ai chẳng biết trời mưa thì phải về nhà, lạnh thì phải mặc áo, đói thì phải ăn. Thật sự quá ngốc rồi!
Mùa tuyết năm nay kéo dài một cách khác thường. Những bông tuyết trắng xóa, to như lông vịt, rơi lả tả từ trên trời xuống, đậu đầy trên cành cây, mái hiên và cả trên người cô gái.
Chóp mũi của Bạch Trà đã hơi đỏ lên.
Luồng khí lạnh không ngừng xoáy quanh cô, khiến Bạch Trà có linh cảm rằng mình sắp bị cảm.
Chiếc áo bông dày màu xanh khoác trên người cũng gần như không thể chống lại được cái lạnh buốt thế này. Nghĩ tới việc sắp đến trường còn phải cởϊ áσ ra, cô chỉ thấy khổ sở vô cùng.
Đột nhiên… lại chẳng muốn đi học nữa.
Chiếc cặp sách nặng trĩu đeo sau lưng, cô gái nắm chặt hai dây quai, bước đi chậm rãi, vừa đi vừa đạp tuyết chơi.
Cô cần được thư giãn một chút. Dù sao lát nữa đến trường cũng bị mắng rồi, thôi thì bị mắng thêm một lần nữa cũng chẳng khác gì mấy, cô đã quá quen rồi.
“Mau đến đây, mau lên! Cố Đình Hạc ở đây nè!”
Cô ngẩng đầu nhìn về phía bên kia đường. Chỉ thấy bảy tám người, cả nam lẫn nữ, đang vây quanh một thanh niên. Người đó đeo khẩu trang nên Bạch Trà không nhìn rõ mặt, nhưng có thể chắc chắn là một người rất điển trai… trông như người nổi tiếng?
Mọi người đều gọi anh ta là “Cố” gì đó, nhưng cụ thể là gì thì Bạch Trà không nghe rõ.
Vì cô vốn dĩ không thích thế giới này, lúc nào cũng chỉ muốn quay về nhà, nên cô chẳng bao giờ quan tâm đến người nổi tiếng nơi đây. Tự nhiên lúc này cũng chẳng biết người kia là ai, hay là ngôi sao nào.
Nhưng chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cô. Một lát sau, cô lại thu ánh mắt về, cúi đầu tiếp tục bước đi, thẩn thờ giẫm lên mặt tuyết trơn láng.
Cô như một “vị vua phá hoại”, Bạch Trà thầm nghĩ.
Cô muốn đi chậm lại, nhưng con đường đến trường thì đâu có dài mấy. Dù chậm đến đâu rồi cũng phải đến nơi.
Gần tới cổng trường, Bạch Trà bắt đầu cởϊ áσ bông.
Không ngoài dự đoán, sau khi cởϊ áσ ra, hơi lạnh lập tức ập đến dữ dội hơn hẳn. Chẳng bao lâu, cô đã cảm thấy muốn chảy nước mũi.
“Bạch Trà, sao lại ở đây?”
Một giọng nói vang lên khi cô đang đứng trong một con hẻm nhỏ, mở cặp ra nhét chiếc áo bông cồng kềnh vào.
Tiếng người đến khiến cô giật mình, động tác theo đó cũng cứng đờ.
“Là chị à, Tinh Tinh.” Bạch Trà quay đầu lại, thấy người đến thì nở một nụ cười hơi lúng túng.
Người đó là Lý Tinh, một trong bốn cô gái thuộc nhóm “tiểu lưu manh” của họ, cũng là người có tiền nhất trong nhóm.
Lý Tinh đứng tựa vào góc tường, mái tóc rực rỡ sắc màu buông xõa ngoan ngoãn trên vai. Trên người là váy ngắn màu hồng phối cùng áo hở rốn màu xanh, may mà tay áo đủ dài để giữ ấm một chút.
Bạch Trà thì mặc thêm quần dài, tất dày và lớp giữ nhiệt bên trong. Dù vẫn còn lạnh, nhưng ít nhất không đến nỗi chết cóng. Nhưng mà… cách ăn mặc này quả thật kỳ quặc hết chỗ nói.
“Cậu cởϊ áσ khoác ra làm gì thế? Không lạnh à?” Lý Tinh chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Em… em sao có thể lạnh?” Cô gái nhỏ trả lời có phần do dự, cũng có chút bối rối. Lý Tinh đúng là kỳ lạ thật.
“Dĩ nhiên là lạnh thì phải mặc vào rồi! Chúng ta là tiểu lưu manh, chứ có phải đồ ngốc đâu…”
Lý Tinh trợn mắt, bước tới lấy chiếc áo bông dày của Bạch Trà, giúp cô mặc lại.
Chiếc áo ấy… không phải cô muốn mặc. Mà là do Lý Tinh bắt cô mặc, cô không làm trái nội dung cốt truyện gốc!
“Lạnh thì được mặc sao?” Có lẽ cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, Bạch Trà lại hỏi lại một lần nữa.
“Cậu bị ngốc à! Lạnh tất nhiên phải mặc vào, không trách được người ngợm yếu ớt, bệnh lên bệnh xuống.”
Hiển nhiên, Lý Tinh đã hiểu sai ý cô. Nhưng Bạch Trà cũng không có ý định giải thích. Cô cười vui vẻ, ôm chặt lấy chiếc áo trên người:
“Em biết rồi, Tinh Tinh à, lạnh thì phải mặc vào.”
Câu nói ngọt ngào của cô khiến Lý Tinh lạnh sống lưng, cái con bé này không phải thân thể có vấn đề, mà là đầu óc có vấn đề…
Ai chẳng biết trời mưa thì phải về nhà, lạnh thì phải mặc áo, đói thì phải ăn. Thật sự quá ngốc rồi!
7
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
