TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Điều khiến Bạch Trà chắc chắn rằng anh đang nhìn mình, chính là ánh mắt kia… một ánh mắt có thể dùng từ “dính chặt” để hình dung.

Anh đang nhìn cô, cảm giác thật ghê tởm.

Không phải anh ghê tởm, mà là ánh mắt ấy.

Bạch Trà quá quen với kiểu ánh mắt đó rồi. Ánh mắt của những tên biếи ŧɦái, âm thầm ẩn nấp trong bóng tối.

Ánh mắt đầy tính xâm lược, mang theo ham muốn bệnh hoạn khiến người ta rợn gáy.

Cô khẽ nhíu mày, kỳ quái thật.

Nam chính Quý Hòa Tự sao có thể dùng ánh mắt đó nhìn người khác? Nhưng cũng chưa chắc, có thể là cảm giác của cô sai.

Cũng chưa chắc người nhìn cô là anh.

Dù gì thì… cái tên biếи ŧɦái từng để lại đồ ăn kia rất có thể đang lẩn khuất ở đây.

Nghĩ đến chuyện đó, Bạch Trà chẳng còn tâm trí bận lòng đến Quý Hòa Tự nữa. Cuộc gặp gỡ của họ chỉ là tình cờ, chẳng có gì đáng nhớ cả.

Cô chạy vội về phòng bệnh, căn phòng yên tĩnh đến lạ, Bạch Trà ngoan ngoãn leo lên giường nằm lại.

Có lẽ càng nghĩ càng sợ, nên cô không thể nào ngủ được.

Cầu mong người đó sớm bị bắt lại, tốt nhất là tống vào tù, giam ít nhất mười mấy năm đừng cho ra ngoài nữa! Thật là quá đáng! Trên đời sao lại có kẻ biếи ŧɦái như thế?

Ngậm viên kẹo mà cảnh sát Tần đưa cho, Bạch Trà lặng lẽ mắng thầm trong bụng.

Đầu lưỡi khẽ liếʍ qua viên kẹo ngọt lịm.

Tâm trạng của Bạch Trà lập tức khá hơn.

Còn bên kia, đợi đến khi bóng dáng cô gái hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Quý Hòa Tự mới thu lại ánh nhìn bám riết lấy cô nãy giờ. Cúi mắt xuống, trong tay anh là sợi dây buộc tóc cô đánh rơi.

Chiếc ruy băng xanh nhạt vương vấn quanh ngón tay anh. Quý Hòa Tự lặng im một lúc rồi cất vào túi, mãi sau mới rời đi.

Dãy hành lang nhanh chóng trở lại yên ắng, chỉ còn lại ánh đèn mờ nhạt và ánh trăng đồng hành.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Trà thật sự không muốn rời giường.

Tối qua cô ngủ quá muộn, nên sáng nay đầu óc quay cuồng, mệt đến mức chỉ muốn chết quách đi cho rồi.

Nhưng cũng có một tin tốt, cơ thể của Trần Quyết không có gì đáng ngại. Chỉ cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm một ngày là có thể xuất viện về nhà.

Vì không biết khẩu vị của Trần Quyết ra sao, Bạch Trà đã phân vân rất lâu khi mua đồ ăn sáng.

Cuối cùng, cô quyết định mua cho cậu một phần cháo nhỏ và vài cái hoành thánh trứng. Trước đây xem tivi người ta bảo khi bệnh thì nên ăn đồ thanh đạm, chắc những món này là ổn rồi nhỉ?

Nhưng nghĩ lại, nếu mua nhạt quá mà Trần Quyết không muốn ăn thì sao? Thôi thì mua thêm một phần hồ lạt thang (canh cay hồ tiêu) nữa! Cả hoành thánh sốt chua cay, mua thêm một chút, cậu không ăn thì cô có thể ăn tiếp.

Lãng phí đồ ăn là điều đáng xấu hổ mà ~

Thế là, Bạch Trà xách theo một đống đồ ăn ngon trở lại bệnh viện.

Không hiểu sao, trên đoạn đường quay về bệnh viện, có rất nhiều người nhìn cô. Cảm giác như mặt cô đang dính thứ gì kỳ lạ lắm vậy, Bạch Trà thấy khó hiểu nhưng cũng không quá bận tâm.

Do hai người không thân lắm…

Nên lúc này, Bạch Trà có hơi ngại ngùng một chút.

Cô kéo một chiếc ghế nhỏ, ngồi xuống cạnh giường thiếu niên. Cười ngọt ngào nói:

“Trần Quyết, tôi mua rất nhiều đồ ăn ngon nè, cậu muốn ăn gì?”

Cô bày bàn ăn nhỏ ra, sắp xếp bữa sáng cẩn thận, rồi mỉm cười rạng rỡ nhìn cậu.

Trần Quyết là một người rất tốt, ít nhất là hiện tại, cậu rất tốt.

Cậu thiếu niên mặc bộ đồ bệnh nhân trắng muốt, hơi nghiêng đầu, ánh mắt có phần lười biếng nhìn về phía cô: “Cảm ơn.”

“Không có gì, phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng.” Cô mỉm cười đáp.

“Cậu thích ăn món nào? Tất cả đều là tôi mua cho cậu.”

Bạch Trà nhẹ nhàng bẻ đôi đũa, chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy rồi đưa cho cậu.

Trần Quyết có đường chân mày rất đẹp, vẻ ngoài thanh tú, nho nhã. Trông chẳng giống lưu manh chút nào, mà giống như một học sinh ưu tú kiểu mẫu.

Làn da cậu cũng rất trắng, trắng đến mức mang theo vẻ lạnh lẽo, yếu ớt.

Nhưng Bạch Trà biết rõ, cậu chính là một tên lưu manh thứ thiệt.

Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, thứ gì cũng biết! Rất hung dữ…

Dữ đến mức mỗi lần Bạch Trà gặp cậu ở đầu ngõ, cô đều phải né tránh từ xa, giả vờ như không thấy, chạy càng nhanh càng tốt.

Bạch Trà nhớ rất rõ, mấy lần nửa đêm cô đi bar nhảy nhót rồi về, lúc đi ngang qua đầu hẻm đều thấy cậu tựa vào cột điện hút thuốc. Lần đầu tiên nhìn thấy đã khiến cô giật mình. Nhưng về sau thì cũng quen rồi, vì gặp hoài.

8

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.