0 chữ
Chương 21
Chương 21
Còn chuyện thứ hai mà cô gái nhỏ nhắc đến, “Người đó được thả ra chưa?” là có ý gì?
Tên đó đang bị giam rất chặt, nếu không ngồi tù mười năm tám năm thì đừng mong được thả ra.
Vậy mà lại nhắc tới hắn?
Chẳng lẽ… lại xảy ra chuyện gì nữa sao? Bạch Trà không phải người hay hỏi lung tung.
Một khi cô chịu mở lời, chắc chắn là có lý do.
“Tối nay lúc em về nhà… lại thấy bánh kem đặt trước cửa.”
Giọng cô gái nhỏ nhẹ, đầy dè chừng xen lẫn sợ hãi.
Quả nhiên… lại là chuyện đó.
“Đừng sợ. Tên đó vẫn đang bị giam giữ, không thể ra ngoài được.”
Sắc mặt Tần Hoắc trầm xuống. Bạch Trà quá xinh đẹp, nếu không có ai bảo vệ, rất dễ lại rơi vào vòng nguy hiểm giống như những lần trước.
Bọn người đó cứ như lên cơn điên vậy.
Ngay cả anh… cũng từng có suy nghĩ đáng ghê tởm kia, chỉ vì nhìn thấy cô một lần.
“Tôi đã tra thông tin của em, em còn một người giám hộ. Trà Trà, đừng sống một mình nữa, như vậy nguy hiểm lắm.”
Tần Hoắc nói với vẻ nghiêm túc.
“Và em cũng đừng sợ, lần trước tôi bắt được hắn, thì lần này cũng sẽ làm được.”
Ánh mắt của Tần Hoắc tràn đầy lo lắng, Bạch Trà biết anh thực sự đang quan tâm đến cô. Anh là người tốt.
Bạch Trà gật đầu, cảm ơn: “Cảm ơn anh, cảnh sát Tần.”
“Xem ra… viên kẹo nhỏ của tôi bị em từ chối mất rồi.”
Tần Hoắc lẩm bẩm không cam lòng, nhưng rồi lại như ảo thuật, từ trong túi móc ra một viên kẹo sắc màu, chìa ra dụ dỗ:
“Muốn ăn không?”
Cô biết, Tần Hoắc đang cố làm cô bớt căng thẳng. Bởi vì bất kỳ cô gái nào rơi vào tình huống này, đều sẽ sợ hãi.
Anh thực sự là một người rất tốt.
Bạch Trà mỉm cười, nhận lấy tấm lòng của người đàn ông: “Cảm ơn anh, cảnh sát ca ca.”
Có lẽ vì đã gọi nhiều lần, nên Bạch Trà cũng không còn thấy lạ lẫm hay ngại ngùng nữa.
Giọng cô ngọt lịm như thấm mật.
“Chỉ là… người giám hộ của em không thích em… cũng không muốn gặp em.”
“Em không muốn làm phiền anh ấy, càng không muốn bị ghét bỏ. Bây giờ em sống như vậy cũng rất ổn… không cần giám hộ đâu.”
Nguyên chủ Bạch Trà còn có một người giám hộ danh nghĩa, chính là anh trai cùng cha khác mẹ với cô, nhưng anh ta lại cực kỳ căm ghét cô.
Là kiểu căm ghét đến mức chỉ mong cô chết đi.
Mà lý do anh ta ghét cô, chỉ đơn giản là vì… cả hai cùng có một người cha.
Cha mẹ của nguyên chủ là tái hôn, cô là đứa con thứ hai của ông ta. Mẹ cô là một đứa trẻ mồ côi, cũng không có ông bà nội ngoại gì cả.
Anh ta cho rằng chính mẹ con Bạch Trà đã phá nát một gia đình vốn đang yên ấm của anh ta. Là họ đã khiến mái ấm đó tan vỡ, khiến anh ta mất đi ngôi nhà thuộc về mình. Vậy thì, anh ta còn có lý do gì để quan tâm?
Theo anh ta, cô đáng bị như vậy. Cớ gì anh ta phải có trách nhiệm?
Bạch Trà hiểu rõ vì sao người anh kia lại ghét cô đến thế. Trong mắt anh ta, mẹ ruột của nguyên chủ là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác.
Nhưng sự thật lại không phải như vậy, khi mẹ của nguyên chủ quen biết cha cô, thì ông ta đã là người đàn ông độc thân, vì ông đã ly hôn. Họ đến với nhau một cách quang minh chính đại, là tình yêu chân chính chứ không phải sai trái.
Nguyên chủ là một đứa trẻ bị tất cả mọi người vứt bỏ. Người anh trai kia của cô chưa từng quan tâm đến cô, nếu anh ta có ý định chăm lo thì đã chẳng để một cô bé học cấp hai phải loay hoay kiếm sống từng ngày.
Chỉ nhờ vào sự giúp đỡ của những người tốt bụng, cô mới có thể cầm cự để sống tiếp.
“Nhưng dù sao em cũng vẫn chỉ là một cô gái vị thành niên, sống một mình thật sự quá nguy hiểm.”
Thấy Bạch Trà tỏ rõ sự bài xích với người anh cùng cha khác mẹ, Tần Hoắc hoàn toàn thông cảm, nhưng anh vẫn không thể không lo lắng cho sự an toàn của cô.
Bạch Trà rất biết ơn vì sự quan tâm của Tần Hoắc, nhưng cô không thể rời khỏi căn nhà của nguyên chủ.
Cô phải sống theo đúng cuộc đời của nguyên chủ, không được làm lệch khỏi quỹ đạo.
Lần trước vì chuyện Thương Khước mà định bán nhà, cô đã bị hệ thống cảnh cáo một lần.
Cô không thể phạm sai lầm thêm nữa. Nếu không, hệ thống sẽ vứt bỏ cô… mà cô thì nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, cô muốn trở về nhà. Vì vậy, Bạch Trà lắc đầu từ chối:
Tên đó đang bị giam rất chặt, nếu không ngồi tù mười năm tám năm thì đừng mong được thả ra.
Vậy mà lại nhắc tới hắn?
Chẳng lẽ… lại xảy ra chuyện gì nữa sao? Bạch Trà không phải người hay hỏi lung tung.
Một khi cô chịu mở lời, chắc chắn là có lý do.
“Tối nay lúc em về nhà… lại thấy bánh kem đặt trước cửa.”
Giọng cô gái nhỏ nhẹ, đầy dè chừng xen lẫn sợ hãi.
Quả nhiên… lại là chuyện đó.
“Đừng sợ. Tên đó vẫn đang bị giam giữ, không thể ra ngoài được.”
Sắc mặt Tần Hoắc trầm xuống. Bạch Trà quá xinh đẹp, nếu không có ai bảo vệ, rất dễ lại rơi vào vòng nguy hiểm giống như những lần trước.
Bọn người đó cứ như lên cơn điên vậy.
Ngay cả anh… cũng từng có suy nghĩ đáng ghê tởm kia, chỉ vì nhìn thấy cô một lần.
Tần Hoắc nói với vẻ nghiêm túc.
“Và em cũng đừng sợ, lần trước tôi bắt được hắn, thì lần này cũng sẽ làm được.”
Ánh mắt của Tần Hoắc tràn đầy lo lắng, Bạch Trà biết anh thực sự đang quan tâm đến cô. Anh là người tốt.
Bạch Trà gật đầu, cảm ơn: “Cảm ơn anh, cảnh sát Tần.”
“Xem ra… viên kẹo nhỏ của tôi bị em từ chối mất rồi.”
Tần Hoắc lẩm bẩm không cam lòng, nhưng rồi lại như ảo thuật, từ trong túi móc ra một viên kẹo sắc màu, chìa ra dụ dỗ:
“Muốn ăn không?”
Cô biết, Tần Hoắc đang cố làm cô bớt căng thẳng. Bởi vì bất kỳ cô gái nào rơi vào tình huống này, đều sẽ sợ hãi.
Anh thực sự là một người rất tốt.
Bạch Trà mỉm cười, nhận lấy tấm lòng của người đàn ông: “Cảm ơn anh, cảnh sát ca ca.”
Giọng cô ngọt lịm như thấm mật.
“Chỉ là… người giám hộ của em không thích em… cũng không muốn gặp em.”
“Em không muốn làm phiền anh ấy, càng không muốn bị ghét bỏ. Bây giờ em sống như vậy cũng rất ổn… không cần giám hộ đâu.”
Nguyên chủ Bạch Trà còn có một người giám hộ danh nghĩa, chính là anh trai cùng cha khác mẹ với cô, nhưng anh ta lại cực kỳ căm ghét cô.
Là kiểu căm ghét đến mức chỉ mong cô chết đi.
Mà lý do anh ta ghét cô, chỉ đơn giản là vì… cả hai cùng có một người cha.
Cha mẹ của nguyên chủ là tái hôn, cô là đứa con thứ hai của ông ta. Mẹ cô là một đứa trẻ mồ côi, cũng không có ông bà nội ngoại gì cả.
Anh ta cho rằng chính mẹ con Bạch Trà đã phá nát một gia đình vốn đang yên ấm của anh ta. Là họ đã khiến mái ấm đó tan vỡ, khiến anh ta mất đi ngôi nhà thuộc về mình. Vậy thì, anh ta còn có lý do gì để quan tâm?
Bạch Trà hiểu rõ vì sao người anh kia lại ghét cô đến thế. Trong mắt anh ta, mẹ ruột của nguyên chủ là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác.
Nhưng sự thật lại không phải như vậy, khi mẹ của nguyên chủ quen biết cha cô, thì ông ta đã là người đàn ông độc thân, vì ông đã ly hôn. Họ đến với nhau một cách quang minh chính đại, là tình yêu chân chính chứ không phải sai trái.
Nguyên chủ là một đứa trẻ bị tất cả mọi người vứt bỏ. Người anh trai kia của cô chưa từng quan tâm đến cô, nếu anh ta có ý định chăm lo thì đã chẳng để một cô bé học cấp hai phải loay hoay kiếm sống từng ngày.
Chỉ nhờ vào sự giúp đỡ của những người tốt bụng, cô mới có thể cầm cự để sống tiếp.
“Nhưng dù sao em cũng vẫn chỉ là một cô gái vị thành niên, sống một mình thật sự quá nguy hiểm.”
Thấy Bạch Trà tỏ rõ sự bài xích với người anh cùng cha khác mẹ, Tần Hoắc hoàn toàn thông cảm, nhưng anh vẫn không thể không lo lắng cho sự an toàn của cô.
Bạch Trà rất biết ơn vì sự quan tâm của Tần Hoắc, nhưng cô không thể rời khỏi căn nhà của nguyên chủ.
Cô phải sống theo đúng cuộc đời của nguyên chủ, không được làm lệch khỏi quỹ đạo.
Lần trước vì chuyện Thương Khước mà định bán nhà, cô đã bị hệ thống cảnh cáo một lần.
Cô không thể phạm sai lầm thêm nữa. Nếu không, hệ thống sẽ vứt bỏ cô… mà cô thì nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, cô muốn trở về nhà. Vì vậy, Bạch Trà lắc đầu từ chối:
7
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
