0 chữ
Chương 11
Chương 11
Tất nhiên, hắn cũng chính là phản diện trong tương lai.
Bởi vì vợ con đột ngột qua đời, đại ca xã hội đen Trần Quyết khi ấy đang ngồi tù liền hóa điên.
Vừa được thả ra, hắn lập tức bắt đầu bày mưu tính kế.
Trần Quyết muốn cả thế giới phải chôn cùng với vợ con mình… chính là kiểu kẻ điên khủng bố đến phát bệnh. Dĩ nhiên, cuối cùng hắn vẫn thất bại. Bởi vì nếu thành công thì nam nữ chính sẽ thế nào?
Mà vợ con của Trần Quyết chính là Bạch Trà cô.
Phải, trong tương lai hai người sẽ kết hôn, và Bạch Trà muốn trở về thì phải trả giá. Đây chính là cái giá đó.
Bạch Trà lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ không vui trong đầu. Chuyện này nghĩ nhiều cũng chẳng giúp được gì, bây giờ tự chuốc bực vào người chẳng phải là ngốc sao?
Mùa xuân ở Bắc Thành không dễ chịu chút nào. Bạch Trà cảm thấy rất lạnh, hơn nữa trời còn bắt đầu đổ tuyết. Cô vội vã đi nhanh về nhà.
Nhưng ngay khi vừa về đến nơi, cô đã cau mày.
Vì cô lại thấy gói đồ ăn treo trên tay nắm cửa nhà mình.
Nó lại xuất hiện rồi, quá kỳ lạ!
Bạch Trà lạnh cả sống lưng. Cô không rõ đây là trò đùa ác ý, hay là một hành vi có mục đích rõ ràng nhằm vào mình.
Cô cố nén sợ hãi, nuốt xuống cơn buồn nôn, gỡ lấy phần đồ ăn được gói bọc cẩn thận rồi run rẩy bước vào nhà. Vừa đóng cửa lại, cô đã lập tức đặt món đồ ấy xuống đất.
Bởi vì cô cảm thấy ghê tởm.
Bạch Trà không biết ai đã gửi chúng, nhưng cô nhớ rất rõ lần đầu tiên thấy là khi nào.
Khi ấy là gần Tết năm ngoái, khoảng mười một giờ đêm, cô vừa từ quán bar nhảy nhót về. Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có mình cô.
Khi cô vừa mệt vừa đói trở về thì nhìn thấy tay nắm cửa nhà mình có treo một hộp bánh mì dâu tây và một chai sữa chuối nóng. Lúc đó cô đói hoa cả mắt, không nghĩ ngợi gì mà đem ngay vào ăn.
Cô còn rất vui vẻ khi ăn, hoàn toàn không cảnh giác mà chỉ thấy cực kỳ hạnh phúc. Dĩ nhiên sau đó Bạch Trà cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề, ai là người đặt chúng trước cửa nhà cô?
Suy nghĩ hồi lâu, Bạch Trà tự thuyết phục mình rằng chắc chắn là bà cụ sống ở nhà đối diện, chỉ có bà ấy mới có tấm lòng tốt như vậy.
Thế là mọi chuyện cứ thế tiếp diễn.
Suốt hai ngày liên tục, mỗi tối cô đều thấy có đồ ăn mới treo trước cửa. Vì là người ta “tự nguyện” cho nên cũng không ảnh hưởng đến hình tượng nhân vật của cô. Thế là mấy ngày đó Bạch Trà sống sung sướиɠ, ăn uống no nê.
Sau khi liên tục ăn mấy ngày liền, cô bắt đầu thấy ngại. Muốn đến cảm ơn bà cụ đối diện, nhưng khi đến nơi thì phát hiện nhà đó đã chuyển đi từ lâu rồi.
Vậy thì những đêm đó… ai đã gửi đồ ăn?
Ngay khi Bạch Trà còn đang bối rối, thì tối hôm sau, gói đồ ăn ấy lại một lần nữa xuất hiện đúng giờ.
Nếu như lúc đầu cô cảm thấy đây là sự ấm áp giữa xóm giềng, thì lần này cô chỉ thấy kinh tởm và sợ hãi.
Và cũng chính là lần đầu tiên cô phát hiện ra bất kể cô về muộn cỡ nào, ly sữa chuối kia vẫn luôn ấm nóng.
Đây mới là điều kinh hoàng nhất.
Người đưa đồ ăn đó… rất có thể. Không, là chắc chắn đang ở gần cô, đang chờ cô về nhà.
Hay nói cách khác ai đó đang theo dõi cô.
Mà cô thậm chí không biết là ai, không biết người đó đang ở đâu. Là đi theo cô suốt quãng đường, hay đang lẩn khuất ở gần nhà rình rập.
Người đó làm những chuyện này để làm gì? Mục đích là gì?
Toàn thân Bạch Trà túa mồ hôi lạnh. Rõ ràng người đó đã bị bắt rồi mà, sao lại xuất hiện nữa?
Cô đâu phải kẻ ngốc. Lần đầu nhận thấy có gì đó không ổn, cô đã nhanh chóng báo cảnh sát. Vậy nên người đó lẽ ra đang ở trong tù.
Hiện tại xảy ra chuyện như thế này, chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, người đó đã được thả ra. Nhưng không đúng, thời gian chưa tới hạn mãn án. Khả năng thứ hai chính là người đó vốn dĩ chưa từng bị bắt.
Trước đây không xuất hiện là để tránh bị chú ý. Còn bây giờ trở lại, bởi vì hắn cho rằng mọi chuyện đã lắng xuống và hắn có thể xuất hiện rồi.
Nhìn hộp đồ ăn được chuẩn bị tỉ mỉ, Bạch Trà không kiềm được cơn lạnh dâng khắp cơ thể, lông mi cô khẽ run. Đồ ăn còn rất nóng chứng tỏ người đó vừa mới tới không lâu.
Bởi vì vợ con đột ngột qua đời, đại ca xã hội đen Trần Quyết khi ấy đang ngồi tù liền hóa điên.
Vừa được thả ra, hắn lập tức bắt đầu bày mưu tính kế.
Trần Quyết muốn cả thế giới phải chôn cùng với vợ con mình… chính là kiểu kẻ điên khủng bố đến phát bệnh. Dĩ nhiên, cuối cùng hắn vẫn thất bại. Bởi vì nếu thành công thì nam nữ chính sẽ thế nào?
Mà vợ con của Trần Quyết chính là Bạch Trà cô.
Phải, trong tương lai hai người sẽ kết hôn, và Bạch Trà muốn trở về thì phải trả giá. Đây chính là cái giá đó.
Bạch Trà lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ không vui trong đầu. Chuyện này nghĩ nhiều cũng chẳng giúp được gì, bây giờ tự chuốc bực vào người chẳng phải là ngốc sao?
Mùa xuân ở Bắc Thành không dễ chịu chút nào. Bạch Trà cảm thấy rất lạnh, hơn nữa trời còn bắt đầu đổ tuyết. Cô vội vã đi nhanh về nhà.
Vì cô lại thấy gói đồ ăn treo trên tay nắm cửa nhà mình.
Nó lại xuất hiện rồi, quá kỳ lạ!
Bạch Trà lạnh cả sống lưng. Cô không rõ đây là trò đùa ác ý, hay là một hành vi có mục đích rõ ràng nhằm vào mình.
Cô cố nén sợ hãi, nuốt xuống cơn buồn nôn, gỡ lấy phần đồ ăn được gói bọc cẩn thận rồi run rẩy bước vào nhà. Vừa đóng cửa lại, cô đã lập tức đặt món đồ ấy xuống đất.
Bởi vì cô cảm thấy ghê tởm.
Bạch Trà không biết ai đã gửi chúng, nhưng cô nhớ rất rõ lần đầu tiên thấy là khi nào.
Khi ấy là gần Tết năm ngoái, khoảng mười một giờ đêm, cô vừa từ quán bar nhảy nhót về. Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có mình cô.
Khi cô vừa mệt vừa đói trở về thì nhìn thấy tay nắm cửa nhà mình có treo một hộp bánh mì dâu tây và một chai sữa chuối nóng. Lúc đó cô đói hoa cả mắt, không nghĩ ngợi gì mà đem ngay vào ăn.
Suy nghĩ hồi lâu, Bạch Trà tự thuyết phục mình rằng chắc chắn là bà cụ sống ở nhà đối diện, chỉ có bà ấy mới có tấm lòng tốt như vậy.
Thế là mọi chuyện cứ thế tiếp diễn.
Suốt hai ngày liên tục, mỗi tối cô đều thấy có đồ ăn mới treo trước cửa. Vì là người ta “tự nguyện” cho nên cũng không ảnh hưởng đến hình tượng nhân vật của cô. Thế là mấy ngày đó Bạch Trà sống sung sướиɠ, ăn uống no nê.
Sau khi liên tục ăn mấy ngày liền, cô bắt đầu thấy ngại. Muốn đến cảm ơn bà cụ đối diện, nhưng khi đến nơi thì phát hiện nhà đó đã chuyển đi từ lâu rồi.
Vậy thì những đêm đó… ai đã gửi đồ ăn?
Nếu như lúc đầu cô cảm thấy đây là sự ấm áp giữa xóm giềng, thì lần này cô chỉ thấy kinh tởm và sợ hãi.
Và cũng chính là lần đầu tiên cô phát hiện ra bất kể cô về muộn cỡ nào, ly sữa chuối kia vẫn luôn ấm nóng.
Đây mới là điều kinh hoàng nhất.
Người đưa đồ ăn đó… rất có thể. Không, là chắc chắn đang ở gần cô, đang chờ cô về nhà.
Hay nói cách khác ai đó đang theo dõi cô.
Mà cô thậm chí không biết là ai, không biết người đó đang ở đâu. Là đi theo cô suốt quãng đường, hay đang lẩn khuất ở gần nhà rình rập.
Người đó làm những chuyện này để làm gì? Mục đích là gì?
Toàn thân Bạch Trà túa mồ hôi lạnh. Rõ ràng người đó đã bị bắt rồi mà, sao lại xuất hiện nữa?
Cô đâu phải kẻ ngốc. Lần đầu nhận thấy có gì đó không ổn, cô đã nhanh chóng báo cảnh sát. Vậy nên người đó lẽ ra đang ở trong tù.
Hiện tại xảy ra chuyện như thế này, chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, người đó đã được thả ra. Nhưng không đúng, thời gian chưa tới hạn mãn án. Khả năng thứ hai chính là người đó vốn dĩ chưa từng bị bắt.
Trước đây không xuất hiện là để tránh bị chú ý. Còn bây giờ trở lại, bởi vì hắn cho rằng mọi chuyện đã lắng xuống và hắn có thể xuất hiện rồi.
Nhìn hộp đồ ăn được chuẩn bị tỉ mỉ, Bạch Trà không kiềm được cơn lạnh dâng khắp cơ thể, lông mi cô khẽ run. Đồ ăn còn rất nóng chứng tỏ người đó vừa mới tới không lâu.
7
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
