0 chữ
Chương 17
Chương 4-4
Điều nằm ngoài dự liệu của Điền La là một chàng trai như Đào Nguyên lại là một ca nhi. Dựa vào ký ức còn sót lại của nguyên chủ, hắn cũng hiểu được ý nghĩa của từ “ca nhi” này.
Thì ra trong thế giới này, ngoài con gái và con trai ra còn có một giới khác gọi là ca nhi. Ca nhi có ngoại hình giống con trai nhưng thân hình lại tinh tế hơn, vóc dáng nhỏ nhắn hơn, sức lực cũng yếu hơn con trai bình thường rất nhiều.
Hơn nữa, giữa hai hài lông mày của ca nhi còn có thêm một nốt ruồi son. Nốt ruồi này thể hiện khả năng sinh sản của ca nhi. Trong triều đại này, ca nhi nào có nốt ruồi son càng đỏ và dáng vẻ càng xinh đẹp thì càng được yêu thích.
Điền La càng nhìn càng cảm thấy Đào Nguyên không giống với hình ảnh ca nhi trong nhận thức của hắn. Hồi nãy, hắn tận mắt chứng kiến cảnh Đào Nguyên một mình đánh bốn năm gã đàn ông to con, sức lực ấy phải ngang ngửa với hắn mới đúng. Vả lại vóc dáng của Đào Nguyên cũng xêm xêm với hắn, Đào Nguyên thật sự là ca nhi sao? Nghi vấn này cũng không tồn tại trong lòng Điền La quá lâu, dù sao hắn quý mến Đào Nguyên cũng không phải vì cậu là ca nhi, mà là vì Đào Nguyên toát ra một cái khí chất mạnh mẽ, quyết không khuất phục số phận.
Đào Nguyên nhận ra ánh mắt đang nhìn mình chăm chú của Điền La, cậu âm thầm sờ lên giữa hai hàng lông mày mình, muốn nói gì đó lại không biết nên mở lời thế nào. Từ nhỏ, cậu và đệ đệ là Đào Trúc Nhi đã như trời với đất, cậu bị Lưu Tiểu Thúy sai bảo làm việc nặng, cả ngày không có chút thời gian nào đặng chăm sóc bản thân mình, lâu dần, nốt ruồi son giữa trán cũng nhạt dần đi, mãi cho tới lần bị rơi xuống sông thì nó đã hoàn toàn biến mất.
Cố Vân Chuẩn là một người thấu đáo, ông ta ngồi bên cạnh nói với Điền La: "Lúc trước khi kết thân với Điền đệ, ta mới biết trong nhà đệ giờ chỉ có một mình đệ, giờ có thêm một người cũng là chuyện tốt."
Điền La nhớ đến chuyện lúc nãy mình có mượn tiền của Cố Vân Chuẩn, hắn bèn đứng dậy chắp tay lại, học theo lễ nghi địa phương mà cảm ơn Cố Vân Chuẩn: "Tiểu đệ và Cố huynh cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, vậy mà Cố huynh lại hết lòng giúp đỡ, ơn này tiểu đệ khắc cốt ghi tâm. Mong Cố huynh cho tiểu đệ biết nhà huynh ở đâu, đợi tiểu đệ tích góp đủ bạc nhất định sẽ tới tận nơi cảm tạ."
Thì ra trong thế giới này, ngoài con gái và con trai ra còn có một giới khác gọi là ca nhi. Ca nhi có ngoại hình giống con trai nhưng thân hình lại tinh tế hơn, vóc dáng nhỏ nhắn hơn, sức lực cũng yếu hơn con trai bình thường rất nhiều.
Hơn nữa, giữa hai hài lông mày của ca nhi còn có thêm một nốt ruồi son. Nốt ruồi này thể hiện khả năng sinh sản của ca nhi. Trong triều đại này, ca nhi nào có nốt ruồi son càng đỏ và dáng vẻ càng xinh đẹp thì càng được yêu thích.
Điền La càng nhìn càng cảm thấy Đào Nguyên không giống với hình ảnh ca nhi trong nhận thức của hắn. Hồi nãy, hắn tận mắt chứng kiến cảnh Đào Nguyên một mình đánh bốn năm gã đàn ông to con, sức lực ấy phải ngang ngửa với hắn mới đúng. Vả lại vóc dáng của Đào Nguyên cũng xêm xêm với hắn, Đào Nguyên thật sự là ca nhi sao? Nghi vấn này cũng không tồn tại trong lòng Điền La quá lâu, dù sao hắn quý mến Đào Nguyên cũng không phải vì cậu là ca nhi, mà là vì Đào Nguyên toát ra một cái khí chất mạnh mẽ, quyết không khuất phục số phận.
Cố Vân Chuẩn là một người thấu đáo, ông ta ngồi bên cạnh nói với Điền La: "Lúc trước khi kết thân với Điền đệ, ta mới biết trong nhà đệ giờ chỉ có một mình đệ, giờ có thêm một người cũng là chuyện tốt."
Điền La nhớ đến chuyện lúc nãy mình có mượn tiền của Cố Vân Chuẩn, hắn bèn đứng dậy chắp tay lại, học theo lễ nghi địa phương mà cảm ơn Cố Vân Chuẩn: "Tiểu đệ và Cố huynh cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, vậy mà Cố huynh lại hết lòng giúp đỡ, ơn này tiểu đệ khắc cốt ghi tâm. Mong Cố huynh cho tiểu đệ biết nhà huynh ở đâu, đợi tiểu đệ tích góp đủ bạc nhất định sẽ tới tận nơi cảm tạ."
16
0
3 tháng trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
