TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 41
Chương 41

Cái này phải giới thiệu thế nào đây? Anh ta biết Khúc Hướng Nhiên thích Hạ Cảnh Tụng, cũng biết những chuyện giữa hai người họ, nhưng anh ta không thể nói thẳng trước mặt Hạ Thanh Dã rằng “đây là người theo đuổi anh cậu, cũng có thể là đối tượng mập mờ của anh ấy” chứ?

Nhìn ánh mắt không thiện chí của Hạ Thanh Dã, anh ta không chút nghi ngờ, chỉ cần dám nói ra những lời đó, giây tiếp theo sẽ bị người em trai này “siết cổ” ngay lập tức!

May mắn thay, lúc này Khúc Hướng Nhiên đã lên tiếng cứu anh ta, anh ta vươn tay về phía Hạ Thanh Dã, giọng nói vẫn ôn hòa và lịch sự như mọi khi: “Chào em, em trai. Anh là… Khúc Hướng Nhiên.”

Hạ Thanh Dã thầm thì thầm trong lòng: Người này nhìn đúng kiểu một tên đạo đức giả!

Cậu từ trên xuống dưới đánh giá Khúc Hướng Nhiên một lượt, vươn tay nắm lấy đầu ngón tay của đối phương, lắc nhẹ lên xuống rồi nhanh chóng rụt tay về: “Anh cũng vậy.”

“Thanh Dã, anh cậu nói đang ở nhà, vậy bọn anh lên trước đây.” Lâm Trác Ngôn cho cậu xem tin nhắn trò chuyện, sau đó quen đường quen lối dẫn Khúc Hướng Nhiên lên lầu.

Hạ Thanh Dã đành miễn cưỡng đi theo.

Hạ Cảnh Tụng nhận được tin nhắn của Lâm Trác Ngôn thì xuống giường dọn dẹp lại bản thân. Suốt cả ngày ở trong phòng suy nghĩ lung tung, không chỉnh tề lại anh sẽ ngại gặp người khác.

Lâm Trác Ngôn quen thuộc đi vào phòng Hạ Cảnh Tụng, còn Hạ Thanh Dã cũng muốn nhân cơ hội lẻn vào nhưng lại bị Khúc Hướng Nhiên “tiện tay” đóng sập cửa lại bên ngoài.

Mũi suýt chút nữa bị cửa đập vào, Hạ Thanh Dã tùy tiện ngồi xuống cạnh tường, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.

Lâm Trác Ngôn cảm thấy mình sắp hình thành phản xạ có điều kiện rồi, anh ta cứ nhìn thấy Hạ Cảnh Tụng là lại nghĩ đến Chu Phan, nghĩ đến Chu Phan là lại mắng hắn một trận. Hạ Cảnh Tụng thì không có phản ứng gì lớn, mấy ngày nay Lâm Trác Ngôn cứ gặp anh là lại mắng Chu Phan, anh đã quen rồi.

Anh ta ngược lại có chút tò mò về Khúc Hướng Nhiên: “Sao tự nhiên lại về thế?”

Từ khi đi du học cấp ba, Khúc Hướng Nhiên cơ bản chưa từng trở về, dù sao cả gia đình anh ta đã di cư sang nước C, ở đây không có gì vướng bận. Nếu không, Hạ Thanh Dã cũng sẽ không phải bay đi bay lại để tìm anh ta.

Khúc Hướng Nhiên khẽ nhíu mày: “Nghe Trác Ngôn nói cậu xảy ra chuyện, có chút lo lắng, nên muốn về xem sao.”

Hạ Cảnh Tụng thầm lườm Lâm Trác Ngôn một cái, cái mồm to này sao chuyện gì cũng nói.

Lâm Trác Ngôn nhìn thấy ánh mắt anh, chột dạ quay đi.

“Đừng nghe Lâm Trác Ngôn nói bừa, không có gì to tát, chỉ là hơi mệt thôi.” Sau khi giải thích một hồi, Hạ Cảnh Tụng cảm thấy hơi áy náy: “Vốn dĩ đã nói sẽ đãi tiệc đón gió bụi cho cậu, không ngờ… đợi sau này có thời gian nhất định sẽ bù lại cho cậu. Vậy lần này cậu về định khi nào đi?”

Khúc Hướng Nhiên khóe môi nở một nụ cười nhạt: “Bây giờ vẫn là sức khỏe của cậu quan trọng nhất. Khó khăn lắm mới về một lần, đương nhiên phải tụ tập với bạn bè nhiều hơn.”

“Cậu đã bay đến thăm tôi nhiều lần như vậy, tôi trở về thăm cậu cũng là điều nên làm.” Khúc Hướng Nhiên biểu cảm có chút tủi thân: “Cảnh Tụng, cậu rất muốn tôi đi sao?”

Dù tường có cách âm tốt đến mấy cũng không thể tốt hoàn hảo được, Hạ Thanh Dã đang dựa tường ngồi bên ngoài lẩm bẩm một câu: “Đồ trà xanh chết tiệt.”

0

0

5 ngày trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.