0 chữ
Chương 27
Chương 27
Chiếc thìa đựng cháo khẽ chạm vào môi anh hai cái, mang theo chút ý vị dụ dỗ. Trong khoảnh khắc, thân phận của hai người đảo ngược, Hạ Thanh Dã trở thành người anh, còn anh ngược lại là người em cần được chăm sóc.
"Há miệng." Hạ Thanh Dã có chút sốt ruột.
Mùi tanh của thịt băm xộc thẳng vào mũi, Hạ Cảnh Tụng muốn nghiêng đầu tránh đi mùi đó, anh mím chặt môi mỏng, luôn cảm thấy nếu nói thêm vài chữ nữa thì sẽ nôn ra mất: “Anh không muốn ăn..."
Không biết là động tác nào, hay từ ngữ nào lại chạm vào dây thần kinh trong lòng Hạ Thanh Dã. Giây tiếp theo, bàn tay vốn đang lơ lửng dưới chiếc thìa đột nhiên kìm chặt lấy cằm anh, Hạ Thanh Dã dùng sức một chút vào bàn tay đang véo má anh, Hạ Cảnh Tụng vì đau mà há miệng.
"Hạ Cảnh Tụng, anh ghét em đến vậy sao, bệnh nặng thế này rồi mà ngay cả cơm em nấu anh cũng không chịu ăn một miếng!" Cháo trong thìa bị đổ một cách thô bạo vào khoang miệng, răng liên tục va chạm với thìa sứ: “Hay là phải là đồ do cái tên Lâm gì gì đó mang đến anh mới chịu ăn, anh thích hắn đến vậy sao!"
Hạ Cảnh Tụng vô thức hít vào nuốt xuống, sặc đến nỗi anh phải khom người ho dữ dội.
Tiếng tát trong phòng ngủ vang lên đặc biệt rõ ràng, Hạ Cảnh Tụng vừa ho, còn không quên tát Hạ Thanh Dã một cái.
Anh không biết Hạ Thanh Dã đang lên cơn gì, nhưng tát cậu một cái là chuyện tiện tay thôi.
Mãi một lúc sau, Hạ Cảnh Tụng mới thở đều lại. Anh ngẩng đầu nhìn Hạ Thanh Dã đang đứng sững tại chỗ, không khách khí mắng: "Hạ Thanh Dã, em làm trò gì vậy!"
Cú tát vừa rồi dùng hết mười phần sức lực, mặt Hạ Thanh Dã dần sưng đỏ lên. Cậu ôm lấy má trái, nhỏ giọng nói với Hạ Cảnh Tụng một câu: “... Xin lỗi anh."
"Thôi được rồi." Hạ Cảnh Tụng thở dài.
Dù sao cũng là tấm lòng tốt của Hạ Thanh Dã.
"Đi cho thêm chút giấm vào cháo, trong tủ lạnh có đá..." Nói đến giữa chừng, Hạ Cảnh Tụng mới nhớ ra đá trong tủ lạnh hôm qua đã bị anh dùng hết rồi: “Trước tiên lấy chai nước đá chườm một chút cho bớt sưng."
Hạ Thanh Dã ngoan ngoãn bưng bát cháo vào bếp nhỏ hai giọt giấm: “Anh, nếu anh vẫn thấy khó ăn, thì em sẽ gọi đồ ăn ngoài cho anh."
"Không cần, ăn đồ em làm là được." Hạ Cảnh Tụng nửa tựa vào đầu giường, vẫy vẫy tay về phía cậu: “Lại đây, đưa nước cho anh."
"Đưa mặt lại đây."
Nước khoáng để trong ngăn mát không quá lạnh, khi Hạ Cảnh Tụng cầm chai nước dán lên má Hạ Thanh Dã, cậu vẫn xuýt xoa "xì" một tiếng.
Hạ Thanh Dã cách lớp chăn nằm trên đùi Hạ Cảnh Tụng, cánh tay không biết đặt vào đâu, cuối cùng vẫn thử vòng qua eo Hạ Cảnh Tụng.
"Anh, em nhớ anh."
Hạ Cảnh Tụng không lên tiếng, chỉ xoay xoay chai nước đã ấm lên trong tay, rồi lại dán lên má Hạ Thanh Dã.
Hạ Thanh Dã thấy anh không phản kháng, lại ôm chặt hơn một chút, trán được đà tiến tới dán vào bụng Hạ Cảnh Tụng, khẽ cọ cọ.
Cho đến khi chai nước khoáng chạm vào đã thấy nhiệt độ bình thường, Hạ Cảnh Tụng mới rút một tờ giấy lau đi những giọt nước trên mặt cậu, thong thả hỏi: "Em về ở đâu?"
"Em vô gia cư rồi, anh." Hạ Thanh Dã giả vờ tủi thân nói.
Người này nói chuyện không cần suy nghĩ sao?
Chưa nói đến việc nhà họ Hạ có hàng chục căn bất động sản tại địa phương, riêng những căn mà bố mẹ đã chuyển nhượng cho Hạ Thanh Dã trước khi cậu ra nước ngoài, cũng đã có ba bốn căn rồi.
"Há miệng." Hạ Thanh Dã có chút sốt ruột.
Mùi tanh của thịt băm xộc thẳng vào mũi, Hạ Cảnh Tụng muốn nghiêng đầu tránh đi mùi đó, anh mím chặt môi mỏng, luôn cảm thấy nếu nói thêm vài chữ nữa thì sẽ nôn ra mất: “Anh không muốn ăn..."
Không biết là động tác nào, hay từ ngữ nào lại chạm vào dây thần kinh trong lòng Hạ Thanh Dã. Giây tiếp theo, bàn tay vốn đang lơ lửng dưới chiếc thìa đột nhiên kìm chặt lấy cằm anh, Hạ Thanh Dã dùng sức một chút vào bàn tay đang véo má anh, Hạ Cảnh Tụng vì đau mà há miệng.
"Hạ Cảnh Tụng, anh ghét em đến vậy sao, bệnh nặng thế này rồi mà ngay cả cơm em nấu anh cũng không chịu ăn một miếng!" Cháo trong thìa bị đổ một cách thô bạo vào khoang miệng, răng liên tục va chạm với thìa sứ: “Hay là phải là đồ do cái tên Lâm gì gì đó mang đến anh mới chịu ăn, anh thích hắn đến vậy sao!"
Tiếng tát trong phòng ngủ vang lên đặc biệt rõ ràng, Hạ Cảnh Tụng vừa ho, còn không quên tát Hạ Thanh Dã một cái.
Anh không biết Hạ Thanh Dã đang lên cơn gì, nhưng tát cậu một cái là chuyện tiện tay thôi.
Mãi một lúc sau, Hạ Cảnh Tụng mới thở đều lại. Anh ngẩng đầu nhìn Hạ Thanh Dã đang đứng sững tại chỗ, không khách khí mắng: "Hạ Thanh Dã, em làm trò gì vậy!"
Cú tát vừa rồi dùng hết mười phần sức lực, mặt Hạ Thanh Dã dần sưng đỏ lên. Cậu ôm lấy má trái, nhỏ giọng nói với Hạ Cảnh Tụng một câu: “... Xin lỗi anh."
"Thôi được rồi." Hạ Cảnh Tụng thở dài.
Dù sao cũng là tấm lòng tốt của Hạ Thanh Dã.
"Đi cho thêm chút giấm vào cháo, trong tủ lạnh có đá..." Nói đến giữa chừng, Hạ Cảnh Tụng mới nhớ ra đá trong tủ lạnh hôm qua đã bị anh dùng hết rồi: “Trước tiên lấy chai nước đá chườm một chút cho bớt sưng."
"Không cần, ăn đồ em làm là được." Hạ Cảnh Tụng nửa tựa vào đầu giường, vẫy vẫy tay về phía cậu: “Lại đây, đưa nước cho anh."
"Đưa mặt lại đây."
Nước khoáng để trong ngăn mát không quá lạnh, khi Hạ Cảnh Tụng cầm chai nước dán lên má Hạ Thanh Dã, cậu vẫn xuýt xoa "xì" một tiếng.
Hạ Thanh Dã cách lớp chăn nằm trên đùi Hạ Cảnh Tụng, cánh tay không biết đặt vào đâu, cuối cùng vẫn thử vòng qua eo Hạ Cảnh Tụng.
"Anh, em nhớ anh."
Hạ Cảnh Tụng không lên tiếng, chỉ xoay xoay chai nước đã ấm lên trong tay, rồi lại dán lên má Hạ Thanh Dã.
Hạ Thanh Dã thấy anh không phản kháng, lại ôm chặt hơn một chút, trán được đà tiến tới dán vào bụng Hạ Cảnh Tụng, khẽ cọ cọ.
"Em vô gia cư rồi, anh." Hạ Thanh Dã giả vờ tủi thân nói.
Người này nói chuyện không cần suy nghĩ sao?
Chưa nói đến việc nhà họ Hạ có hàng chục căn bất động sản tại địa phương, riêng những căn mà bố mẹ đã chuyển nhượng cho Hạ Thanh Dã trước khi cậu ra nước ngoài, cũng đã có ba bốn căn rồi.
2
0
5 ngày trước
12 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
