TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

“Vậy tin tốt thì sao?”

“Tin tốt là Lonnie đã cử Liam về nước đàm phán hợp tác, có lẽ ngày mai sẽ đến.”

Hạ Cảnh Tụng thầm cắn răng.

Hay lắm.

Hai tin xấu.

Cậu xoay màn hình máy tính về phía Lâm Trác Ngôn, ra hiệu cho cậu ta xem email: “Đây là lịch trình và thời gian của đội ngũ bọn họ, ngày mai cậu và Trần Vận đi đón đi.”

Lâm Trác Ngôn nghi hoặc: “Tôi á?”

Hạ Cảnh Tụng nở một nụ cười giả lả với cậu ta: “Đúng, là cậu. Cậu và Liam gặp mặt nhất định sẽ cảm thấy bất ngờ.”

“Nhưng tôi có biết mặt cậu ta đâu!”

Hạ Cảnh Tụng lạnh lùng nói: “Trần Vận biết.”

Hạ Thanh Dã về nước không gây uy hϊếp gì cho cậu, cậu định tạm thời gạt chuyện Hạ Thanh Dã sang một bên.

Điều đầu tiên cần phải xem xét bây giờ là Chu Phàm.

Sau khi Chu Siêu bị Cảnh Nguyên sa thải, hắn đã vào làm lại ở Phàm Dương. Người em họ này không biết đầu óc có vấn đề gì, lại dám trộm dữ liệu nghiên cứu mới nhất của công ty anh họ mình, rồi bán cho đối thủ của Phàm Dương.

“Chu Phàm không hề nể nang người em họ này, trực tiếp tống người vào tù luôn rồi.” Lâm Trác Ngôn kể lại rành mạch: “Chu Phàm đi nước ngoài mạ vàng một lớp, lần này trở về không biết sẽ gây ra sóng gió gì.”

Đang nói chuyện, điện thoại của Hạ Cảnh Tụng hiện lên một tin nhắn.

[Chu Phàm: A Tụng, tôi về rồi. Tối nay có thời gian không, chúng ta tụ họp một bữa thật vui vẻ.]

Lâm Trác Ngôn cũng liếc thấy tin nhắn này, lập tức nổi hết da gà: “Ưi! Cái người này nói chuyện kinh tởm thật!”

“Cậu có đi không Cảnh Tụng, có cần tôi đi cùng không?”

“Không cần.” Hạ Cảnh Tụng đưa tay trả lời Chu Phàm một chữ “Được”: “Cứ để tài xế đưa tôi đi là được. Cậu về sớm nghỉ ngơi đi, chuẩn bị cho việc đón máy bay sáng mai.”

Ai cũng biết thủ đoạn hèn hạ của Chu Phàm, đáng tiếc người này lại diễn xuất giỏi, giả vờ đứng đắn ra vẻ người. Lâm Trác Ngôn vẫn có chút không yên tâm, dặn dò: “Được, vậy cậu một mình cẩn thận đấy, có chuyện gì thì gọi cho tôi ngay.”

Nhà hàng Chu Phàm đặt nằm ngay trung tâm thành phố, Hạ Cảnh Tụng vừa bước vào phòng bao đã thấy hắn ngồi đối diện trong bộ vest lịch lãm.

Chu Phàm đứng dậy muốn giúp Hạ Cảnh Tụng kéo ghế trước mặt cậu ra, nhưng bị Hạ Cảnh Tụng từ chối khéo: “Không cần đâu, tìm tôi có chuyện gì sao?”

“A Tụng, khi nào thì chúng ta xa cách thế này, tôi cứ nghĩ quan hệ giữa chúng ta vẫn khá thân mật chứ.” Chu Phàm thuận thế chạm vào tay Hạ Cảnh Tụng, nhét vào tay cậu một ly rượu vang đỏ: “Lâu rồi không gặp, chúng ta uống một ly trước đã.”

Chất lỏng đỏ như máu lấp lánh trong tay, Hạ Cảnh Tụng ngoan ngoãn cầm lấy ly rượu, khẽ cười với Chu Phàm: “Tổng giám đốc Chu ở nước ngoài mấy năm, cũng không đi chữa bệnh về mắt của mình sao?”

“Để lâu thế, mắt cũng lòa rồi.”

Nghe qua thì lời nói của Hạ Cảnh Tụng nhẹ nhàng, nhưng lại đầy sự mỉa mai dành cho Chu Phàm.

“Cậu!” Chu Phàm tức giận đứng bật dậy.

Hạ Cảnh Tụng đổ hết ly rượu vào đầu hắn: “Bớt nóng đi Tổng giám đốc Chu. Chưa kể Phàm Dương mấy năm trước đứt gãy chuỗi vốn phá sản, dù Phàm Dương có phát triển đến bây giờ thì thực lực cũng không sánh bằng Cảnh Nguyên.”

Cậu thong thả dùng khăn ướt lau sạch tay mình vừa bị Chu Phàm chạm vào: “Ai cho anh cái gan, dám có ý định dùng quy tắc ngầm với tôi!”

Tài xế đã nhận được tin nhắn của Hạ Cảnh Tụng từ sớm, vẫn luôn chờ ở bãi đỗ xe. Hạ Cảnh Tụng vứt chiếc khăn ướt vừa dùng xong vào mặt Chu Phàm, cầm đồ đạc lên xe.

2

0

5 ngày trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.