TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Hạ Cảnh Tụng cố ý nhấn mạnh chữ “tiền”, hơi nghiêng đầu quan sát phản ứng của Hạ Thanh Dã.

Hạ Thanh Dã người cứng đờ, sau đó như không có chuyện gì mà mở lời: “Dạ được ạ.”

Hạ Cảnh Tụng vừa vào đại học đã dọn ra ngoài sống riêng. Căn nhà này ở trong khu vực nội thành, một là gần trường anh học, hai là ngay cạnh công ty, thuận tiện cho anh tiếp quản công việc.

Hạ Thanh Dã thì đây là lần đầu tiên đến đây.

Phong cách trang trí ở đây lấy tông màu trắng làm chủ đạo, đơn giản mà ấm cúng, Hạ Thanh Dã thậm chí còn cảm thấy nơi này có cảm giác của một mái ấm hơn cả căn nhà cũ.

Một đôi dép lê được ném đến trước mặt Hạ Thanh Dã, Hạ Thanh Dã nhìn chằm chằm đôi dép cá mập màu xanh dễ thương một lúc lâu, mới cầu cứu nhìn anh trai: “Anh ơi…”

Hạ Cảnh Tụng vô tội quay đầu lại: “Rất hợp với em mà, không thích sao?”

Ý ngoài lời chính là, đôi dép này là anh trai cậu cố ý mua cho cậu, thích thì đi, không thích thì đi chân đất.

Anh trai cậu từ nhỏ đã thích những thứ đáng yêu đủ màu sắc này, Hạ Thanh Dã không nói thêm gì nữa, nhanh chóng xỏ dép vào.

Căn hộ này là loại ba phòng ngủ một phòng khách, Hạ Cảnh Tụng ở tầng năm trên cùng. Một phòng khách đã được anh cải tạo thành phòng thay đồ, Hạ Cảnh Tụng mở cửa căn phòng ngủ phụ còn lại, nhìn đống đồ lộn xộn chất đầy bên trong mà chìm vào suy tư.

Giờ thuê người giúp việc đến dọn dẹp có còn kịp không nhỉ?

Hạ Cảnh Tụng nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này, dù sao hai anh em trước đây cũng đâu phải chưa từng ngủ cùng nhau.

Hạ Thanh Dã đặt cặp sách xuống liền đi vào bếp, cậu bé biết Hạ Cảnh Tụng không biết nấu ăn, nhưng không ngờ trong tủ lạnh nhà anh lại không có gì cả.

Hạ Thanh Dã đành cất tiếng hỏi lớn: “Anh ơi, trong tủ lạnh không có gì cả, tối nay chúng ta ăn gì đây?”

Hạ Cảnh Tụng từ phòng ngủ đi ra, lắc lắc điện thoại về phía cậu bé: “Đồ ăn ngoài.”

Bữa tối vẫn gọi ở nhà hàng mà họ thường xuyên đến, thiếu niên đã đói cả buổi chiều, đồ ăn ngoài vừa đến liền ăn một cách ngấu nghiến. Hạ Cảnh Tụng khuấy cháo trong bát, vừa ăn vừa nói chuyện vu vơ với cậu bé.

Anh cũng lần đầu gặp phải chuyện thế này, không biết làm sao để hỏi câu "em ra ngoài làm thêm là vì thiếu tiền tiêu vặt sao" mà không làm tổn thương đến cảm xúc nhạy cảm của cậu trai tuổi dậy thì. Hạ Cảnh Tụng còn đặc biệt lên mạng tìm hiểu, các chuyên gia nói không nên chỉ trích con khi đang ăn, mà phải nói chuyện nhiều hơn với con.

Thế là anh đợi mãi cho đến trước khi ngủ.

"Anh, tối nay em ngủ ở đâu ạ?"

Hạ Cảnh Tụng nửa người tựa vào giường, dừng tay lật xem báo cáo, vỗ vỗ chiếc gối bên cạnh: "Ngủ ở đây." Hạ Cảnh Tụng nhìn mái tóc vẫn còn nhỏ nước của cậu, khẽ nhíu mày: “Trước tiên đi sấy khô tóc đã."

Đợi Hạ Thanh Dã đi về phía giường một lần nữa, Hạ Cảnh Tụng phát hiện trong tay anh có thêm băng dán vết thương và cồn i-ốt.

"Tiểu Dã, lại đây ngồi xuống."

Hạ Thanh Dã theo bản năng dùng tay che vết thương ở cổ.

Bàn tay vẫn còn hơi ấm nước đặt ở cổ bị anh gạt phắt đi, Hạ Cảnh Tụng lườm cậu một cái, khẽ quát: "Che gì chứ!"

Ngay sau đó, anh dùng lực ước chừng ấn vào vết thương của Hạ Thanh Dã.

"Anh… á!" Hạ Thanh Dã vừa nói ra đã đau đến hít ngược một hơi, mắt cũng vì đau mà phủ một tầng hơi nước.

3

0

1 tuần trước

16 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.