0 chữ
Chương 195
Chương 195: Hợp tung liên hoành
“Được rồi, tớ đầu hàng.” Tôi đành giơ hai tay lên đầu, cuối cùng, Quan Ngọc cũng đã nguôi giận, tôi thật sự vui mừng, tuy tôi biết cô ấy còn đau lòng, nhưng tôi tin, thời gian sẽ từ từ làm phai nhạt nỗi đau khổ đó.
“Thật ra cũng không thể trách cậu, đó là nhiệm vụ của đợt bỏ phiếu, nếu không thực hiện thì cậu sẽ phải chết.” Quan Ngọc nói với tôi.
“Đúng rồi, so với hai người đã chết trong cuộc đua kia, kết cục của tớ như vầy là tốt lắm rồi.” Tôi chua xót, không ai có thể đoán ra, sau khi mọi người không bỏ phiếu, thì kết quả lại là thực hiện đồng thời cả hai nhiệm vụ.
Như vậy chẳng khác nào muốn đẩy chúng tôi vào đường cùng, không bỏ phiếu thì thực hiện hết cả hai nhiệm vụ, còn nếu bỏ phiếu, thì phải chấp nhận hy sinh, vì thế cho nên, dù là cách nào, chúng tôi cũng đều phải chết.
Đến tận bây giờ, chúng tôi đã cố gắng rất nhiều lần, thử rất nhiều cách, nhưng kết quả nào cũng khiến chúng tôi thất vọng, trong thâm tâm mình, tôi cũng không còn tin tưởng sẽ có cách phá giải lời nguyền.
Chúng tôi đã thử phá giải nguyền mấy lần rồi, nhưng kết quả đều thảm hơn so với ban đầu, vì vậy, hiện tại chúng tôi không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục bỏ phiếu mà thôi.
Còn một ngày nữa là tới đợt bỏ phiếu kế tiếp, hiện đang là giữa trưa, tôi nắm tay Quan Ngọc an ủi để tâm trạng cô ấy tốt hơn, còn Tôn Chí Cường thì lại giống như ruồi bọ, không ngừng bu quanh người Quan Ngọc.
Khiến tôi đau đầu nhất, là hiện giờ, cậu ấy tới ngồi cạnh tôi, nói rất mềm mỏng: “Quan Ngọc, cậu tin tưởng Trương Vỹ vậy sao? Cậu ấy đã từng phản bội cậu đó.”
“Câm miệng!” Tôi chán ghét nhìn Tôn Chí Cường, mắt đầy lửa giận, nhưng so với những người khác, Tôn Chí Cường không hề sợ tôi, hiện giờ cậu ấy là đại ca trong lớp, nắm phần lớn số phiếu của mọi người, thay thế luôn vị trí của Vương Vũ, gần như một tay che trời rồi.
“Ha… ha, Trương Vỹ, cậu đúng là có bản lĩnh, dám ăn nói với tớ như vậy.” Vẻ mặt Tôn Chí Cường sầm lại, nhưng vì đang ở trước mặt Quan Ngọc, nên cũng không động thủ, nếu không thì dù là ba người như tôi cộng lại, cũng không phải là đối thủ của cậu ấy.
Tôi nhìn Tôn Chí Cường đầy căm giận, cảm thấy như mình chưa từng hận người nào đến vậy, dù trước đây, tôi cũng từng ghét Vương Vũ, nhưng hiện cũng nguôi ngoai ít nhiều, không còn hứng thú nữa.
Thế nhưng mấy hôm nay Tôn Chí Cường cứ liên tục chọc giận tôi, nhất là luôn nhắm vào Quan Ngọc, khiến tôi nổi điên, nhưng lúc này, tôi bỗng bình tĩnh lại.
Hiện tại tôi không phải là đối thủ của Tôn Chí Cường, dù tay cậu ấy đang bị thương, tôi cũng không thể đấu lại cậu ta.
“Chúng ta đi thôi.” Tôi kéo Quan Ngọc đi, mặc kệ Tôn Chí Cường đang chửi ầm lên sau lưng: “Mẹ kiếp, giả bộ gì chứ, đồ rác rưởi, có ngon quay lại đây đấu với tớ một trận.”
“Trương Vỹ, cậu làm sao vậy?” Quan Ngọc thấy gương mặt hầm hầm của tôi thì liền hỏi.
Tôi bình tĩnh trả lời: “Không sao.”
“Tớ biết Tôn Chí Cường rất đáng ghét, nhưng cậu chọc giận cậu ấy, cậu ấy mà điên lên thì việc gì cũng có thể làm được.” Quan Ngọc nắm tay tôi lo lắng nhắc nhở, tôi cũng không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
Tôi đã hạ quyết tâm, con người Tôn Chí Cường quá nguy hiểm, không nên giữ lại, so với Vương Vũ, cậu ấy nguy hiểm hơn nhiều, ít ra Vương Vũ làm gì cũng có chừng mực, còn Tôn Chí Cường, cậy ấy giống như một kẻ điên, hành động vô tội vạ.
Nhưng, muốn tiêu diệt cậu ấy, là một việc vô cùng khó khăn, Tôn Chí Cường rất khỏe, bạn bè bên ngoài cũng rất nhiều, xét về khía cạnh nào, cũng không hề dễ dàng.
Khó khăn là thế, nhưng đối với tôi cũng chẳng là gì, tôi suy tư một lát, khóe miệng dần nhếch lên tạo thành một nụ cười nham hiểm.
Lần trước tôi có thể mượn đao gϊếŧ người, khiến Tôn Chí Cường bị trọng thương, thì bây giờ, tiêu diệt cậu ấy, chẳng phải cũng dễ dàng như trở bàn tay sao?
“Trương Vỹ, cậu đừng nghĩ ngợi lung tung, Tôn Chí Cường vô cùng đáng sợ, tốt nhất là đừng động vào cậu ấy, hơn nữa, cậu cũng không đánh lại cậu ấy đâu.” Quan Ngọc kéo kéo tay tôi, lên tiếng.
Lời của cô ấy tuy khó nghe, nhưng cũng vì lo lắng cho tôi thôi, chỉ có điều, tôi nhẹ nhàng nắm tay cô ấy, kiên quyết nói: “Tớ sẽ không bỏ qua cho Tôn Chí Cường đâu, nhưng tớ hứa, sẽ không tự mình ra tay.”
“Vậy cậu sẽ nhờ ai? Dương Á Thịnh cũng đánh không lại Tôn Chí Cường.” Quan Ngọc nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Hừ, đối phó cậu ấy không cần dùng dao.” Tôi cười khinh bỉ, ánh mắt âm u, nhẹ nhàng ôm Quan Ngọc vào lòng.
Quan Ngọc trừng mắt nhìn tôi, nhưng cũng dựa hẳn vào lòng tôi, nói nhỏ: “Trương Vỹ, chúng ta sẽ sống sót chứ?”
“Nhất định là vậy, tớ sẽ bảo vệ cậu thật tốt.” Tôi trả lời Quan Ngọc đầy tự tin.
Mặc dù bây giờ đã không còn nguy hiểm, nhưng Quan Ngọc vẫn chưa chịu rời khỏi tôi nửa bước, cô ấy nắm chặt lấy tay tôi, hành động này khiến tôi hơi ngượng, nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao cũng là tôi có lỗi với cô ấy.
Lúc này, Dương Á Thịnh đang nhìn tôi bằng một ánh mắt khó hiểu, sau đó nói nhỏ bên tai tôi: “Lão đại, tớ phục cậu thật đấy, ngủ với Diệp Nhã Tuyết rồi mà chị dâu cũng tha thứ cho cậu.”
“Tất nhiên rồi.” Tôi hơi đắc ý, nhưng lúc này, Quan Ngọc ngồi bên cạnh nhéo tôi một cái, rồi giận hờn nhìn tôi, tôi ngượng ngùng cười ôm cô ấy vào lòng.
Hiện tại, những người vừa trải qua cuộc đua sinh tử vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, giống như Vương Đan, nét mặt vẫn còn rất khó coi, mấy nữ sinh khác không dám lại gần cô ấy, cô ấy vẫn cầm mã tấu, bộ dạng như ác quỷ, khiến cho ai nhìn thấy cũng lạnh sống lưng.
Lưu Cao Kỳ và Hứa Nhã Nam cũng vậy, gương mặt vẫn còn thẫn thờ, nhất là Lưu Cao Kỳ, ánh mắt mơ hồ, dựa hẳn người vào ghế.
“Lương Tiểu Nhã, xin lỗi cậu... thật sự tớ không muốn làm vậy đâu.”
“Thật sự xin lỗi, tớ không cố tình đâu... nhưng... tớ cũng muốn sống.”
“Thật ra cũng không thể trách cậu, đó là nhiệm vụ của đợt bỏ phiếu, nếu không thực hiện thì cậu sẽ phải chết.” Quan Ngọc nói với tôi.
“Đúng rồi, so với hai người đã chết trong cuộc đua kia, kết cục của tớ như vầy là tốt lắm rồi.” Tôi chua xót, không ai có thể đoán ra, sau khi mọi người không bỏ phiếu, thì kết quả lại là thực hiện đồng thời cả hai nhiệm vụ.
Như vậy chẳng khác nào muốn đẩy chúng tôi vào đường cùng, không bỏ phiếu thì thực hiện hết cả hai nhiệm vụ, còn nếu bỏ phiếu, thì phải chấp nhận hy sinh, vì thế cho nên, dù là cách nào, chúng tôi cũng đều phải chết.
Chúng tôi đã thử phá giải nguyền mấy lần rồi, nhưng kết quả đều thảm hơn so với ban đầu, vì vậy, hiện tại chúng tôi không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục bỏ phiếu mà thôi.
Còn một ngày nữa là tới đợt bỏ phiếu kế tiếp, hiện đang là giữa trưa, tôi nắm tay Quan Ngọc an ủi để tâm trạng cô ấy tốt hơn, còn Tôn Chí Cường thì lại giống như ruồi bọ, không ngừng bu quanh người Quan Ngọc.
Khiến tôi đau đầu nhất, là hiện giờ, cậu ấy tới ngồi cạnh tôi, nói rất mềm mỏng: “Quan Ngọc, cậu tin tưởng Trương Vỹ vậy sao? Cậu ấy đã từng phản bội cậu đó.”
“Ha… ha, Trương Vỹ, cậu đúng là có bản lĩnh, dám ăn nói với tớ như vậy.” Vẻ mặt Tôn Chí Cường sầm lại, nhưng vì đang ở trước mặt Quan Ngọc, nên cũng không động thủ, nếu không thì dù là ba người như tôi cộng lại, cũng không phải là đối thủ của cậu ấy.
Tôi nhìn Tôn Chí Cường đầy căm giận, cảm thấy như mình chưa từng hận người nào đến vậy, dù trước đây, tôi cũng từng ghét Vương Vũ, nhưng hiện cũng nguôi ngoai ít nhiều, không còn hứng thú nữa.
Thế nhưng mấy hôm nay Tôn Chí Cường cứ liên tục chọc giận tôi, nhất là luôn nhắm vào Quan Ngọc, khiến tôi nổi điên, nhưng lúc này, tôi bỗng bình tĩnh lại.
“Chúng ta đi thôi.” Tôi kéo Quan Ngọc đi, mặc kệ Tôn Chí Cường đang chửi ầm lên sau lưng: “Mẹ kiếp, giả bộ gì chứ, đồ rác rưởi, có ngon quay lại đây đấu với tớ một trận.”
“Trương Vỹ, cậu làm sao vậy?” Quan Ngọc thấy gương mặt hầm hầm của tôi thì liền hỏi.
Tôi bình tĩnh trả lời: “Không sao.”
“Tớ biết Tôn Chí Cường rất đáng ghét, nhưng cậu chọc giận cậu ấy, cậu ấy mà điên lên thì việc gì cũng có thể làm được.” Quan Ngọc nắm tay tôi lo lắng nhắc nhở, tôi cũng không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
Tôi đã hạ quyết tâm, con người Tôn Chí Cường quá nguy hiểm, không nên giữ lại, so với Vương Vũ, cậu ấy nguy hiểm hơn nhiều, ít ra Vương Vũ làm gì cũng có chừng mực, còn Tôn Chí Cường, cậy ấy giống như một kẻ điên, hành động vô tội vạ.
Nhưng, muốn tiêu diệt cậu ấy, là một việc vô cùng khó khăn, Tôn Chí Cường rất khỏe, bạn bè bên ngoài cũng rất nhiều, xét về khía cạnh nào, cũng không hề dễ dàng.
Khó khăn là thế, nhưng đối với tôi cũng chẳng là gì, tôi suy tư một lát, khóe miệng dần nhếch lên tạo thành một nụ cười nham hiểm.
Lần trước tôi có thể mượn đao gϊếŧ người, khiến Tôn Chí Cường bị trọng thương, thì bây giờ, tiêu diệt cậu ấy, chẳng phải cũng dễ dàng như trở bàn tay sao?
“Trương Vỹ, cậu đừng nghĩ ngợi lung tung, Tôn Chí Cường vô cùng đáng sợ, tốt nhất là đừng động vào cậu ấy, hơn nữa, cậu cũng không đánh lại cậu ấy đâu.” Quan Ngọc kéo kéo tay tôi, lên tiếng.
Lời của cô ấy tuy khó nghe, nhưng cũng vì lo lắng cho tôi thôi, chỉ có điều, tôi nhẹ nhàng nắm tay cô ấy, kiên quyết nói: “Tớ sẽ không bỏ qua cho Tôn Chí Cường đâu, nhưng tớ hứa, sẽ không tự mình ra tay.”
“Vậy cậu sẽ nhờ ai? Dương Á Thịnh cũng đánh không lại Tôn Chí Cường.” Quan Ngọc nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Hừ, đối phó cậu ấy không cần dùng dao.” Tôi cười khinh bỉ, ánh mắt âm u, nhẹ nhàng ôm Quan Ngọc vào lòng.
Quan Ngọc trừng mắt nhìn tôi, nhưng cũng dựa hẳn vào lòng tôi, nói nhỏ: “Trương Vỹ, chúng ta sẽ sống sót chứ?”
“Nhất định là vậy, tớ sẽ bảo vệ cậu thật tốt.” Tôi trả lời Quan Ngọc đầy tự tin.
Mặc dù bây giờ đã không còn nguy hiểm, nhưng Quan Ngọc vẫn chưa chịu rời khỏi tôi nửa bước, cô ấy nắm chặt lấy tay tôi, hành động này khiến tôi hơi ngượng, nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao cũng là tôi có lỗi với cô ấy.
Lúc này, Dương Á Thịnh đang nhìn tôi bằng một ánh mắt khó hiểu, sau đó nói nhỏ bên tai tôi: “Lão đại, tớ phục cậu thật đấy, ngủ với Diệp Nhã Tuyết rồi mà chị dâu cũng tha thứ cho cậu.”
“Tất nhiên rồi.” Tôi hơi đắc ý, nhưng lúc này, Quan Ngọc ngồi bên cạnh nhéo tôi một cái, rồi giận hờn nhìn tôi, tôi ngượng ngùng cười ôm cô ấy vào lòng.
Hiện tại, những người vừa trải qua cuộc đua sinh tử vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, giống như Vương Đan, nét mặt vẫn còn rất khó coi, mấy nữ sinh khác không dám lại gần cô ấy, cô ấy vẫn cầm mã tấu, bộ dạng như ác quỷ, khiến cho ai nhìn thấy cũng lạnh sống lưng.
Lưu Cao Kỳ và Hứa Nhã Nam cũng vậy, gương mặt vẫn còn thẫn thờ, nhất là Lưu Cao Kỳ, ánh mắt mơ hồ, dựa hẳn người vào ghế.
“Lương Tiểu Nhã, xin lỗi cậu... thật sự tớ không muốn làm vậy đâu.”
“Thật sự xin lỗi, tớ không cố tình đâu... nhưng... tớ cũng muốn sống.”
4
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
