0 chữ
Chương 168
Chương 168: Tương tự
“Haizzz…” Quan Ngọc thở dài, sau đó nhẹ nhàng nói: “Có phải tớ vô dụng lắm không, không giúp gì được cho cậu hết, đã vậy còn gây thêm phiền toái cho cậu nữa, hôm qua cũng vì tớ mà xém chút cậu mất mạng rồi.”
“Không sao, tớ có thể lo liệu được mà.” Tôi trấn an Quan Ngọc, Quan Ngọc là một cô gái có tinh thần trượng nghĩa, đúng là nhiều lúc gây cho tôi không ít phiền toái, nhưng nếu không có cô ấy bên cạnh, tôi không biết mình sẽ ra sao.
Bây giờ, suy nghĩ của tôi không còn giống trước đây, chẳng muốn quan tâm tới sống chết của cả lớp nữa, thậm chí, đôi lúc còn lạnh lùng lợi dụng bọn họ, nếu không có Quan Ngọc ở bên cạnh thức tỉnh tôi tôi, có lẽ, tôi thật sự sẽ trở thành một ác ma.
“Nói vậy thôi chứ tớ tự thấy mình tới cho cậu quá nhiều phiền toái.” Quan Ngọc nhìn tôi, giọng đầy tự ti, tôi ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tớ sẽ luôn bảo vệ cậu.”
Nói xong, tôi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy, tựa đầu trước ngực, nhắm mắt lim dim, l*иg ngực của Quan Ngọc cực kỳ mềm mại, thoảng thoảng hương thơm thuần khiết của thiếu nữ, lúc này, trong đầu tôi chẳng suy nghĩ bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy mình giống như một đứa trẻ đang nằm trong lòng mẹ, vô ưu vô lo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Ngọc ửng hồng, cô ấy ôm lấy tôi, tôi không ngừng cọ mặt mình vào ngực của cô ấy, hơi khó chịu, cô ấy lên tiếng: “ Trương Vỹ, cậu càng ngày càng không biết xấu hổ rồi.”
“Tớ đang bị bệnh mà, không lẽ cậu định đánh tớ sao?” Tôi tỏ vẻ đắc ý, rồi lại tiếp tục dụi mặt vào ngực cô ấy, cảm giác mệt mỏi dường như tan biến hết, Quan Ngọc cũng không phản ứng gay gắt hành động của tôi, chỉ nhẹ nhàng nhéo mặt tôi tỏ ý không hài lòng.
Sự âu yếm của chúng tôi bị phá bĩnh, bởi sau lưng, từ giữa sông, những bọt khí nhỏ nổi lên, ngay sau đó, những tia máu từ từ xuất hiện.
Quan Ngọc là người phát hiện ra trước, cô ấy vội vàng chỉ về hướng đó: “Chuyện gì vậy, cậu nhìn xem, sao trên sông lại có nhiều bọt khí như vậy.”
Tôi vội quay đầu, đúng là trên sông bỗng có rất nhiều bọt khí không ngừng phun lên, còn có những tia máu nhỏ, giống như có thứ gì đó vùng vẫy không ngừng dưới đó.
Nhưng con sông nhỏ này rất cạn, chỉ đến đầu gối tôi mà thôi, không thể có người chết đuối được, nhưng nhìn bọt nước như sôi lên sùng sục trước mắt, tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Thôi, chúng ta đi thôi, nhanh lên, tớ cảm thấy không ổn.” Tôi nhìn xuống sông và nói, sau đó lập tức xoay người kéo Quan Ngọc rời đi, nhưng lúc này, sau lưng tôi bỗng vang lên một tiếng gầm kỳ lạ.
Lúc tôi quay đầu lại thì nhìn thấy một cái đầu từ trong nước ngoi lên, gương mặt nhợt nhạt, da dẻ nở to vì ngấm nước, nhìn man rợ vô cùng.
.
“Ha ha, chị gái, xuống đây đi chơi với ta đi.” Giọng nói của có thật quái dị, non nớt réo rắt, nhưng lại âm trầm khiến người nghe sởn tóc gáy, nhưng lúc này, tôi phát hiện, đôi mắt Quan Ngọc bỗng nhiên đờ đẫn, cứ vậy mà bước về phía dòng sông.
“Chuyện gì vậy?” Tôi vội vàng ôm lấy Quan Ngọc, kéo cô ấy lại, nhưng tự dưng Quan Ngọc rất mạnh mẽ, còn tôi, vẫn còn đang mất sức, nên không thể ngăn cản được cô ấy, ngược lại còn bị cô ấy lôi theo.
Tôi hoang mang vô cùng, vậy là chúng tôi gặp phải ma da thật rồi, tôi đã từng nghe người lớn nói qua, ma da vốn là người bị chết nước hoặc là cố tình nhảy sông tự tử, nhưng lại không thể đầu thai chuyển kiếp, vong hồn cứ lởn vởn để hại người, chỉ khi nào kiếm được người chết thay thì mới có thể siêu thoát.
Ma da chỉ có thể ở hoạt động ở dưới nước, nên sẽ lên tiếng dụ dỗ người khác xuống nước, nói cách khác, khi xuống nước rồi, con người sẽ không thể chống lại chúng.
Nhưng hiện tại, Quan Ngọc đang bị mê hoặc, giống hệt như Lăng Dương ở trong ngôi nhà ma lần trước, chỉ vừa nhìn qua quan tài thôi, nó liền mở nắp ra, sau đó đã bị gϊếŧ chết.
“Mau tỉnh lại đi!” Tôi hét lớn, nhưng toàn thân tôi vô lực, không thể nào ngăn cản Quan Ngọc nổi, nghĩ tới đây, tôi tát một bạt tai vào mặt Quan Ngọc, bị tát, đôi mắt đờ đẫn của cô ấy từ từ trở lại bình thường.
“Sao cậu đánh tớ?” Quan Ngọc nhìn tôi thắc mắc.
“Nhanh, lên bờ mau!” Tôi hét lên, nhìn thấy ma da đã lội tới gần chúng tôi rồi, ở dưới nước, ma da có sức mạnh vô địch, nếu chúng tôi không kịp lên bờ, nhất định chết chắc.
Quan Ngọc cũng nhận ra, vội vàng vịn vào tôi leo lên, phía sau lưng, nó đang lao tới rất nhanh, gương mặt hung dữ nhìn chúng tôi.
“Nhanh nữa đi!” Tôi lại hét, kéo Quan Ngọc nhanh chóng lên bờ, cũng mày mà Quan Ngọc chỉ cách bờ có vài bước, nước lại rất cạn, sau lưng cô ấy, ma da vẫn bám theo, bắt đầu vươn cánh tay ra.
Tay của nó không giống của người thường, mà giống hệt tay khỉ, lông lá xù xì, nhìn thật gớm ghiếc.
Chúng tôi nhanh chóng lên được bờ, vừa leo lên chúng tôi đã thở hồng hộc, ma da đã gần ngay trước mắt, khản giọng gào thét, hai tay quờ quạng trong không trung.
“Ôi, nguy hiểm quá, nếu bị nó tóm được là tiêu đời rồi, chúng ta mà bị nó kéo vào trong nước là chết không có chỗ chôn.” Tôi sợ hãi nhìn Quan Ngọc, sau đó nhẹ giọng nói: “Ở trong nước, ma da là vô địch, cũng may là nó không thể lên bờ.”
Quan Ngọc tái mặt nhìn ma da đang giương nanh múa vuốt dưới nước, khẽ hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Sông nhỏ như vầy sao lại có ma được chứ?”
“Tớ nhớ ra rồi.” Tôi nhìn ma da, khẽ giọng nói: “Trước đây, người trong thôn rất hạn chế việc sinh con, vì có rất nhiều bé gái bị chết đuối ở đây.”
“Tại sao tụi nó lại bị chết đuối?” Quan Ngọc kinh hãi, tròn mắt nhìn tôi
“Lúc ấy, vì lạc hậu, lại thêm tư tưởng trọng nam khinh nữ, nuôi nấng một đứa con gái là một điều khó khăn, nhất là những gia đình nghèo khổ, cho nên, họ đã chọn cách dìm chết con mình.” Tôi thở dài.
“Quá bi thương.” Quan Ngọc che miệng, đôi mắt nhìn ma da dưới sông đầy thương hại, mà ở đó, nó cũng trừng đôi mắt đỏ rực nhìn chúng tôi đầy thù hận, tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng, hai tay quờ quạng loạn xạ.
“Biết sao được, chuyện đã qua lâu rồi, hiện tại không ai làm như vậy nữa, chỉ là không ngờ, đã lâu lắm rồi mà sông này vẫn còn có quỷ.” Tôi nhìn ma da trước mắt phân trần.
Sự thật là sau mỗi con quỷ hay một hồn ma, đều là một biến cố bi thương, thường thì người chết sẽ không biến thành quỷ, chỉ có oán khí, hoặc đúng hơn là người bị chết oan, mới biến thành quỷ để gϊếŧ người.
Suy cho cùng thì đều do con người tự tạo ra nghiệp chướng, thì phải tự chịu trách nhiệm với điều đó, lời nguyền trong lớp học chúng tôi cũng tương tự như vậy.
“Không sao, tớ có thể lo liệu được mà.” Tôi trấn an Quan Ngọc, Quan Ngọc là một cô gái có tinh thần trượng nghĩa, đúng là nhiều lúc gây cho tôi không ít phiền toái, nhưng nếu không có cô ấy bên cạnh, tôi không biết mình sẽ ra sao.
Bây giờ, suy nghĩ của tôi không còn giống trước đây, chẳng muốn quan tâm tới sống chết của cả lớp nữa, thậm chí, đôi lúc còn lạnh lùng lợi dụng bọn họ, nếu không có Quan Ngọc ở bên cạnh thức tỉnh tôi tôi, có lẽ, tôi thật sự sẽ trở thành một ác ma.
“Nói vậy thôi chứ tớ tự thấy mình tới cho cậu quá nhiều phiền toái.” Quan Ngọc nhìn tôi, giọng đầy tự ti, tôi ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tớ sẽ luôn bảo vệ cậu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Ngọc ửng hồng, cô ấy ôm lấy tôi, tôi không ngừng cọ mặt mình vào ngực của cô ấy, hơi khó chịu, cô ấy lên tiếng: “ Trương Vỹ, cậu càng ngày càng không biết xấu hổ rồi.”
“Tớ đang bị bệnh mà, không lẽ cậu định đánh tớ sao?” Tôi tỏ vẻ đắc ý, rồi lại tiếp tục dụi mặt vào ngực cô ấy, cảm giác mệt mỏi dường như tan biến hết, Quan Ngọc cũng không phản ứng gay gắt hành động của tôi, chỉ nhẹ nhàng nhéo mặt tôi tỏ ý không hài lòng.
Quan Ngọc là người phát hiện ra trước, cô ấy vội vàng chỉ về hướng đó: “Chuyện gì vậy, cậu nhìn xem, sao trên sông lại có nhiều bọt khí như vậy.”
Tôi vội quay đầu, đúng là trên sông bỗng có rất nhiều bọt khí không ngừng phun lên, còn có những tia máu nhỏ, giống như có thứ gì đó vùng vẫy không ngừng dưới đó.
Nhưng con sông nhỏ này rất cạn, chỉ đến đầu gối tôi mà thôi, không thể có người chết đuối được, nhưng nhìn bọt nước như sôi lên sùng sục trước mắt, tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Thôi, chúng ta đi thôi, nhanh lên, tớ cảm thấy không ổn.” Tôi nhìn xuống sông và nói, sau đó lập tức xoay người kéo Quan Ngọc rời đi, nhưng lúc này, sau lưng tôi bỗng vang lên một tiếng gầm kỳ lạ.
.
“Ha ha, chị gái, xuống đây đi chơi với ta đi.” Giọng nói của có thật quái dị, non nớt réo rắt, nhưng lại âm trầm khiến người nghe sởn tóc gáy, nhưng lúc này, tôi phát hiện, đôi mắt Quan Ngọc bỗng nhiên đờ đẫn, cứ vậy mà bước về phía dòng sông.
“Chuyện gì vậy?” Tôi vội vàng ôm lấy Quan Ngọc, kéo cô ấy lại, nhưng tự dưng Quan Ngọc rất mạnh mẽ, còn tôi, vẫn còn đang mất sức, nên không thể ngăn cản được cô ấy, ngược lại còn bị cô ấy lôi theo.
Tôi hoang mang vô cùng, vậy là chúng tôi gặp phải ma da thật rồi, tôi đã từng nghe người lớn nói qua, ma da vốn là người bị chết nước hoặc là cố tình nhảy sông tự tử, nhưng lại không thể đầu thai chuyển kiếp, vong hồn cứ lởn vởn để hại người, chỉ khi nào kiếm được người chết thay thì mới có thể siêu thoát.
Ma da chỉ có thể ở hoạt động ở dưới nước, nên sẽ lên tiếng dụ dỗ người khác xuống nước, nói cách khác, khi xuống nước rồi, con người sẽ không thể chống lại chúng.
Nhưng hiện tại, Quan Ngọc đang bị mê hoặc, giống hệt như Lăng Dương ở trong ngôi nhà ma lần trước, chỉ vừa nhìn qua quan tài thôi, nó liền mở nắp ra, sau đó đã bị gϊếŧ chết.
“Mau tỉnh lại đi!” Tôi hét lớn, nhưng toàn thân tôi vô lực, không thể nào ngăn cản Quan Ngọc nổi, nghĩ tới đây, tôi tát một bạt tai vào mặt Quan Ngọc, bị tát, đôi mắt đờ đẫn của cô ấy từ từ trở lại bình thường.
“Sao cậu đánh tớ?” Quan Ngọc nhìn tôi thắc mắc.
“Nhanh, lên bờ mau!” Tôi hét lên, nhìn thấy ma da đã lội tới gần chúng tôi rồi, ở dưới nước, ma da có sức mạnh vô địch, nếu chúng tôi không kịp lên bờ, nhất định chết chắc.
Quan Ngọc cũng nhận ra, vội vàng vịn vào tôi leo lên, phía sau lưng, nó đang lao tới rất nhanh, gương mặt hung dữ nhìn chúng tôi.
“Nhanh nữa đi!” Tôi lại hét, kéo Quan Ngọc nhanh chóng lên bờ, cũng mày mà Quan Ngọc chỉ cách bờ có vài bước, nước lại rất cạn, sau lưng cô ấy, ma da vẫn bám theo, bắt đầu vươn cánh tay ra.
Tay của nó không giống của người thường, mà giống hệt tay khỉ, lông lá xù xì, nhìn thật gớm ghiếc.
Chúng tôi nhanh chóng lên được bờ, vừa leo lên chúng tôi đã thở hồng hộc, ma da đã gần ngay trước mắt, khản giọng gào thét, hai tay quờ quạng trong không trung.
“Ôi, nguy hiểm quá, nếu bị nó tóm được là tiêu đời rồi, chúng ta mà bị nó kéo vào trong nước là chết không có chỗ chôn.” Tôi sợ hãi nhìn Quan Ngọc, sau đó nhẹ giọng nói: “Ở trong nước, ma da là vô địch, cũng may là nó không thể lên bờ.”
Quan Ngọc tái mặt nhìn ma da đang giương nanh múa vuốt dưới nước, khẽ hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Sông nhỏ như vầy sao lại có ma được chứ?”
“Tớ nhớ ra rồi.” Tôi nhìn ma da, khẽ giọng nói: “Trước đây, người trong thôn rất hạn chế việc sinh con, vì có rất nhiều bé gái bị chết đuối ở đây.”
“Tại sao tụi nó lại bị chết đuối?” Quan Ngọc kinh hãi, tròn mắt nhìn tôi
“Lúc ấy, vì lạc hậu, lại thêm tư tưởng trọng nam khinh nữ, nuôi nấng một đứa con gái là một điều khó khăn, nhất là những gia đình nghèo khổ, cho nên, họ đã chọn cách dìm chết con mình.” Tôi thở dài.
“Quá bi thương.” Quan Ngọc che miệng, đôi mắt nhìn ma da dưới sông đầy thương hại, mà ở đó, nó cũng trừng đôi mắt đỏ rực nhìn chúng tôi đầy thù hận, tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng, hai tay quờ quạng loạn xạ.
“Biết sao được, chuyện đã qua lâu rồi, hiện tại không ai làm như vậy nữa, chỉ là không ngờ, đã lâu lắm rồi mà sông này vẫn còn có quỷ.” Tôi nhìn ma da trước mắt phân trần.
Sự thật là sau mỗi con quỷ hay một hồn ma, đều là một biến cố bi thương, thường thì người chết sẽ không biến thành quỷ, chỉ có oán khí, hoặc đúng hơn là người bị chết oan, mới biến thành quỷ để gϊếŧ người.
Suy cho cùng thì đều do con người tự tạo ra nghiệp chướng, thì phải tự chịu trách nhiệm với điều đó, lời nguyền trong lớp học chúng tôi cũng tương tự như vậy.
4
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
