TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6: Bắc đà chủ đa sầu đa cảm

Vừa trông thấy quả đầu bóng loáng đến mức ruồi đậu cũng bị trượt ngã của Vô Nhiễm, lão Mạch sửng sốt tột độ, câm nín một hồi lâu mới thốt nên lời. Song, ông ta cứ lập bập mãi một từ, cơ mặt vặn vẹo trông rất là buồn cười.

“Sao, sao...”

Chả trách khi gọi cơm, Thiếu chủ lại gọi một phần chay, một phần mặn!

Ông ta nhìn chằm chằm vị Tả hộ pháp của nhà mình. Thì ra... thì ra bộ Phật y ấy không phải để che giấu thân phận thật của y!

Bắc đà chủ vẫn chưa hết bàng hoàng: “Chuyện này...”

Ông ta không kiềm chế được cảm xúc, giọng nói gần như muốn bật khóc: “Tại sao... Tả hộ pháp lại trở thành hoà thượng vậy?”

Đến tận lúc này, Ngô Kiều mới tiết lộ tình hình của vị tông chủ mà ông ta luôn tôn sùng, cho biết mấy năm qua lão ấy đã sống ra sao.

Sau khi nghe xong, tâm trạng của Bắc đà chủ chấn động dữ dội. Ông ta mếu máo hỏi lại, giọng run run: “Tại sao Tông chủ và mọi người lại phải cạo đầu xuất gia? Sao lại... đi vào cửa Phật môn... vậy hả?”

Vì tin rằng, Tông chủ sẽ sớm suy nghĩ thông suốt nên ông ta mới luôn ở lại nơi đây đợi gần ba mươi năm. Vậy mà nào có ngờ đến... Hu hu!

Thấy lão Mạch vừa dứt lời đã cúi đầu dụi mắt, bỗng trong đầu của Ngô Kiều bật ra một câu: [Thật không ngờ, Bắc đà chủ của Hắc Ưng Môn lại là một người đa sầu đa cảm!]

Trong khi đó, Vô Nhiễm bình tĩnh chắp tay và niệm một câu Phật hiệu rồi bắt đầu bài ca khai sáng, mở lối cho lão Mạch: “Bắc đà chủ, hãy buông bỏ hết mọi chấp niệm của năm xưa đi.”

Dáng vẻ y chẳng khác gì một vị cao tăng đắc đạo: “Thành tâm hướng về Phật mới là sự lựa chọn sáng suốt và đúng đắn nhất!”

“Tả hộ pháp...” Lão Mạch Đồ định nói gì đó, nhưng chẳng có cơ hội.

“Bắc Đà chủ, quay đầu là bờ.” Vô Nhiễm dốc lòng cảm hóa đối phương: “Thiện căn vẫn còn, chưa phải đã muộn đâu... A Di Đà Phật.”

Mạch Đồ khẽ lắc đầu, ánh mắt mơ hồ, vô thức thì thầm một câu: “Rốt cuộc... ai mới là kẻ đã hết thuốc cứu chữa?”

“Dứt bỏ nóng giận, diệt trừ tính kiêu căng, không luyến ái vật chất, không ham muốn du͙© vọиɠ.” Y ăn nói lưu loát, giọng nói hết sức lay động lòng người: “Nếu làm được là có thể giải thoát được mọi sự ràng buộc và không bao giờ bị phiền não.”

“Tả... Tả hộ pháp...” Bắc đà chủ chen ngang nhưng mà không thành công.

Vô Nhiễm đại sư tiếp tục giảng giải: “Cuộc sống luôn có vay có trả, luật nhân quả không bỏ sót một ai. A Di Đà Phật! Bắc đà chủ, đừng có cố chấp thêm nữa!”

Lão Mạch cứng họng. Trước kia, Tả hộ pháp không nói nhiều như bây giờ! Tất Mạc đi đến đâu thì đầu rơi máu chảy của năm xưa đâu rồi?

Bắt gặp ánh mắt cầu cứu của ông ta, Ngô Kiều vội nín cười và trưng ra vẻ mặt như muốn nói: “Bần tăng đây cũng bất lực tòng tâm.”

Mạch Đồ chỉ biết thở dài rồi lại thở dài. Cứ như thế này thì Hắc Ưng Môn làm sao có cơ hội tái xuất?

Ông ta bất giác ngửa cổ nhìn trần nhà, vẻ mặt đầy chua chát. Nếu để cho các tông môn lớn nhỏ khác biết được rằng toàn bộ Hắc Ưng Môn đều đã cạo đầu và ăn chay, ngày ngày tụng kinh gõ mõ... Chắc phải cắm đầu xuống đất mà đi thôi! Quá mất mặt rồi, Tông chủ ơi!

3

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.