0 chữ
Chương 23
Chương 23: Gọi cấp cứu
Trước khi mở cửa, Sự Hữu Bất Huyền cẩn thận chuyển điện thoại đang mở livestream sang chế độ camera trước, để người xem trong phòng livestream có thể nhìn rõ ràng mọi chuyện xảy ra tiếp theo.
Vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt anh ta đầu tiên chính là hình ảnh một ông lão tóc trắng xóa đang ngã gục trên sàn, mặt mày xám xịt, môi tím đen, bên khóe miệng còn sùi bọt trắng, thân thể thi thoảng lại co giật vài cái.
Bên cạnh ông lão là chùm chìa khóa và điện thoại, nhìn qua thì có vẻ là ông vừa mở cửa thì đột nhiên phát bệnh nên mới ngã xuống bất tỉnh, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Hai mắt của Sự Hữu Bất Huyền đỏ ngầu, vội ôm chặt lấy thân thể cha mình, đau đớn gào lên: "Cha!"
Hoảng loạn như thủy triều ập đến rồi lan tràn trong lòng, đôi mắt anh ta trợn to, cả người run rẩy không ngừng.
Chiếc điện thoại trong tay anh ta rơi xuống đất phát ra một tiếng "bộp", camera trước lập tức tiếp xúc thân mật với mặt sàn, khiến người xem livestream chỉ thấy một màn hình đen thui.
Dưới tình huống hình ảnh biến mất, giọng nói của Lương An Vãn lại càng bình tĩnh và nổi bật: "Mau gọi cấp cứu."
"Phải rồi phải rồi, tôi phải gọi 120."
Sự Hữu Bất Huyền chợt bừng tỉnh, vội vàng nhặt điện thoại lên gọi ngay đến số cấp cứu, cũng chẳng màng đến việc liệu khán giả livestream có biết địa chỉ nhà mình không. Anh ta lập tức báo địa điểm, khẩn thiết cầu xin bệnh viện nhanh chóng cử xe cứu thương đến.
Ngay khoảnh khắc ấy, tất cả người xem trong cả hai phòng livestream đều đồng loạt dừng tay, không còn ai gửi bình luận nữa.
Bởi vì, bất kể là ai cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự hoảng sợ và tuyệt vọng đang run rẩy trong giọng nói của anh ta.
Một lúc sau mới có người lên tiếng.
[Tôi thấy chuyện này không giống diễn đâu, cảm xúc thật quá rồi, qua màn hình cũng cảm nhận được sự lo lắng và sợ hãi của Sự Hữu Bất Huyền.]
[Đồng ý với lầu trên, nếu đây là màn kịch được dàn dựng sẵn thì tôi chỉ có thể nói, Sự Hữu Bất Huyền có diễn xuất đỉnh như vậy sao không vào thẳng giới giải trí luôn đi? Diễn như thế này thì lấy được cả tượng vàng Oscar rồi ấy chứ.]
[Tôi là sinh viên y, muốn phát biểu một câu, triệu chứng của cha Sự Hữu Bất Huyền trông giống đột quỵ não cấp tính. Thông thường, thời gian vàng để cứu chữa là trong vòng sáu tiếng sau khi phát bệnh. Nói cách khác, may mắn lần này Sự Hữu Bất Huyền nghe theo lời Thanh Hư Đạo Quân mà trở về kịp thời, chỉ cần đưa ông lão vào viện đúng lúc thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu không có Thanh Hư Đạo Quân… vậy khó mà nói trước được.]
[Xem tình hình thế này, có lẽ cha của Sự Hữu Bất Huyền sống một mình nhỉ. Đột nhiên gặp chuyện trong nhà mà không có ai bên cạnh, nếu không phải anh ta kịp thời quay về thì đừng nói sáu tiếng, có khi đến lúc người khác phát hiện ra thì ông lão đã lạnh cứng từ lâu rồi.]
[Nói vậy thì thật sự phải cảm ơn Thanh Hư Đạo Quân, nếu không thì lần này đúng là lành ít dữ nhiều.]
[Này này này, các người đều mặc định chuyện này không phải diễn à? Dễ bị lung lay quá rồi đấy.]
[Tôi cạn lời với người ở lầu trên rồi, cô với Thanh Hư Đạo Quân có thù oán gì vậy? Từ nãy đến giờ cứ thấy ID cô dẫn dắt dư luận, bôi nhọ Thanh Hư Đạo Quân liên tục. Ai có mắt cũng nhìn ra tình trạng của cha Sự Hữu Bất Huyền nguy kịch đến mức nào rồi, nếu cô nghĩ đây là diễn thì làm ơn diễn cho tôi xem một màn đột quỵ não đi? Nói chuyện có thể dùng não tí không? Tôi chịu hết nổi rồi đấy. Lại nói thêm một câu, tôi không quan tâm đến giới giải trí của các người, càng không hứng thú với cái gọi là showbiz. Tôi chỉ tin những gì mình thấy. Trong mắt tôi, Thanh Hư Đạo Quân còn đáng tin hơn đám não tàn chuyên chửi bới mấy người gấp trăm lần. Đừng lôi cái thế giới giải trí dơ bẩn của các người ra để áp người khác, một đám anti fan ngu xuẩn.]
Vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt anh ta đầu tiên chính là hình ảnh một ông lão tóc trắng xóa đang ngã gục trên sàn, mặt mày xám xịt, môi tím đen, bên khóe miệng còn sùi bọt trắng, thân thể thi thoảng lại co giật vài cái.
Bên cạnh ông lão là chùm chìa khóa và điện thoại, nhìn qua thì có vẻ là ông vừa mở cửa thì đột nhiên phát bệnh nên mới ngã xuống bất tỉnh, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Hai mắt của Sự Hữu Bất Huyền đỏ ngầu, vội ôm chặt lấy thân thể cha mình, đau đớn gào lên: "Cha!"
Hoảng loạn như thủy triều ập đến rồi lan tràn trong lòng, đôi mắt anh ta trợn to, cả người run rẩy không ngừng.
Dưới tình huống hình ảnh biến mất, giọng nói của Lương An Vãn lại càng bình tĩnh và nổi bật: "Mau gọi cấp cứu."
"Phải rồi phải rồi, tôi phải gọi 120."
Sự Hữu Bất Huyền chợt bừng tỉnh, vội vàng nhặt điện thoại lên gọi ngay đến số cấp cứu, cũng chẳng màng đến việc liệu khán giả livestream có biết địa chỉ nhà mình không. Anh ta lập tức báo địa điểm, khẩn thiết cầu xin bệnh viện nhanh chóng cử xe cứu thương đến.
Ngay khoảnh khắc ấy, tất cả người xem trong cả hai phòng livestream đều đồng loạt dừng tay, không còn ai gửi bình luận nữa.
Bởi vì, bất kể là ai cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự hoảng sợ và tuyệt vọng đang run rẩy trong giọng nói của anh ta.
[Tôi thấy chuyện này không giống diễn đâu, cảm xúc thật quá rồi, qua màn hình cũng cảm nhận được sự lo lắng và sợ hãi của Sự Hữu Bất Huyền.]
[Đồng ý với lầu trên, nếu đây là màn kịch được dàn dựng sẵn thì tôi chỉ có thể nói, Sự Hữu Bất Huyền có diễn xuất đỉnh như vậy sao không vào thẳng giới giải trí luôn đi? Diễn như thế này thì lấy được cả tượng vàng Oscar rồi ấy chứ.]
[Tôi là sinh viên y, muốn phát biểu một câu, triệu chứng của cha Sự Hữu Bất Huyền trông giống đột quỵ não cấp tính. Thông thường, thời gian vàng để cứu chữa là trong vòng sáu tiếng sau khi phát bệnh. Nói cách khác, may mắn lần này Sự Hữu Bất Huyền nghe theo lời Thanh Hư Đạo Quân mà trở về kịp thời, chỉ cần đưa ông lão vào viện đúng lúc thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nếu không có Thanh Hư Đạo Quân… vậy khó mà nói trước được.]
[Nói vậy thì thật sự phải cảm ơn Thanh Hư Đạo Quân, nếu không thì lần này đúng là lành ít dữ nhiều.]
[Này này này, các người đều mặc định chuyện này không phải diễn à? Dễ bị lung lay quá rồi đấy.]
[Tôi cạn lời với người ở lầu trên rồi, cô với Thanh Hư Đạo Quân có thù oán gì vậy? Từ nãy đến giờ cứ thấy ID cô dẫn dắt dư luận, bôi nhọ Thanh Hư Đạo Quân liên tục. Ai có mắt cũng nhìn ra tình trạng của cha Sự Hữu Bất Huyền nguy kịch đến mức nào rồi, nếu cô nghĩ đây là diễn thì làm ơn diễn cho tôi xem một màn đột quỵ não đi? Nói chuyện có thể dùng não tí không? Tôi chịu hết nổi rồi đấy. Lại nói thêm một câu, tôi không quan tâm đến giới giải trí của các người, càng không hứng thú với cái gọi là showbiz. Tôi chỉ tin những gì mình thấy. Trong mắt tôi, Thanh Hư Đạo Quân còn đáng tin hơn đám não tàn chuyên chửi bới mấy người gấp trăm lần. Đừng lôi cái thế giới giải trí dơ bẩn của các người ra để áp người khác, một đám anti fan ngu xuẩn.]
5
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
