0 chữ
Chương 86
Chương 86: Muốn đấu với anh ta? Còn non lắm
Người phụ trách khu nghỉ dưỡng vừa nhìn thấy người vừa đến, lập tức run rẩy, da đầu tê dại.
Chết rồi chết rồi, sao lại chọc phải cái vị Diêm Vương này chứ. Người này là ông lớn giàu có bậc nhất ở Đế Đô, toàn bộ hệ thống phần mềm quản lý của khu nghỉ dưỡng này đều là do công ty của anh ta cung cấp.
Dù có muốn kiếm thêm bao nhiêu tiền đi nữa, ông ta cũng tuyệt đối không dám đắc tội với người đàn ông này.
“Lăng tổng, ngài đến rồi”
Lăng Túc liếc qua ông ta một cái, giọng lạnh lẽo: “Nghe nói có người muốn khiến bạn tôi ‘tiêu đời’?”
“Lăng tổng, nhất định là ngài nghe nhầm rồi ạ! Ngài yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý, cam đoan sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng!” người phụ trách toát mồ hôi lạnh như tắm.
“Hừm.”
Lăng Túc nhả ra một âm mũi lạnh lùng, ánh mắt liếc về phía Bạch Vị Ương, sau đó thong thả ngồi xuống ghế.
Sắc mặt anh không rõ là vui hay giận. Từ khi Lăng Túc bước vào, ánh mắt anh đã dừng trên người Bạch Vị Ương, khiến cô không khỏi chột dạ. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, cô giật mình, vội vã cúi thấp đầu. Cô thật sự không muốn để anh thấy dáng vẻ mình đang khóc. Hàn Tử Mục thấy cô vừa cúi đầu là lập tức biến sắc mặt mấy lần.
Khốn kiếp! Không thể không thừa nhận khí thế của người đàn ông kia đúng là rất mạnh, chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến người ta rợn cả người.
Hừ! Bảo sao Vị Vị vừa thấy hắn đã khóc tám phần là do tên này bắt nạt cô ấy. Chỉ cần nghĩ đến việc người con gái mà anh thương yêu như em gái, bị người ta ức hϊếp đến mức không còn chút sức sống nào, Hàn Tử Mục liền lạnh lùng cười, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm bắn thẳng về phía Lăng Túc.
Anh ta có thể khiến Vị Vị sợ nhưng tôi thì không! Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí trong phòng như bị đông cứng lại.
Người phụ trách lau mồ hôi, gào lên với đám người của ê-kíp: “Còn đứng đó làm gì? Thu dọn đồ đạc rồi cút hết cho tôi!”
“Ê! Chúng tôi bỏ tiền ra thuê đàng hoàng mà?” có người gào lên phản đối.
“Bỏ tiền thì sao? Ông đây trả gấp đôi, còn không biết điều thì tôi gọi thẳng cảnh sát tới!” người phụ trách nổi giận thật sự.
“Các người, mấy người!”
“Cút!” một tiếng quát trời giáng vang dội cả nhà hàng.
Những người trong ê-kíp mặt mày tối sầm lại, mấy “hot girl hạng mười tám” thì lập tức vươn cổ, ánh mắt long lanh đầy si mê nhìn về phía Lăng Túc. Một ánh mắt là biết người có tiền! Nếu được anh ta bao nuôi thì đúng là phát tài rồi.
“Anh Hàn anh xem” một trợ lý lanh chanh thấy tình hình không ổn liền chạy đến nịnh nọt Hàn Tử Mục.
“Xem cái khỉ! Kêu cút là cút! Từng đứa một tưởng mình là ai, còn cái kiểu đó mà bày đặt làm người nổi tiếng? Ghê tởm!”
Hàn Tử Mục đã chán ngán từ lúc nhận dự án này, giờ lại thêm chuyện vừa rồi, gặp thêm cái tên “chồng hiện tại” của Vị Vị đúng là lửa đổ thêm dầu, làm sao mà có thể vui vẻ cho được.
Thấy đến cả Hàn Tử Mục cũng không bênh nổi, đám người trong ê-kíp rốt cuộc cũng ngậm ngùi thu dọn đồ đạc mà cuốn xéo. Không khí trong nhà hàng lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.
Người quản lý lập tức bảo nhân viên phục vụ nhanh chóng dọn bát đũa, chuẩn bị bàn ăn cho Lăng Túc.
“Vị Ương, em lại đây.”
Vừa ngồi xuống, việc đầu tiên Lăng Túc làm là vẫy tay gọi Bạch Vị Ương. Bạch Vị Ương theo phản xạ quay sang nhìn Hàn Tử Mục.
“Nhìn gì mà nhìn, tôi đói đến mức ngực dính lưng rồi, phải ăn cùng mới được.” tất nhiên, mục đích quan trọng hơn là để diện kiến chồng của Vị Vị.
Được sự đồng ý, Bạch Vị Ương mới đi đến ngồi cạnh Lăng Túc: “Đây là bạn thân của em, Hàn Tử Mục, anh ấy là nhà thiết kế hình tượng.”
Khóe môi Lăng Túc hơi cong: “Bạn của Vị Ương, cũng là bạn của tôi. Mời ngồi.”
Rõ ràng là anh đang cười nhạt, nhưng ánh mắt lại sắc như lưỡi dao. Hàn Tử Mục khẽ thở dài trong lòng người đàn ông này, không dễ chọc. Năm người cùng ngồi vào bàn. Bạch Vị Ương đương nhiên ngồi cạnh Lăng Túc, hai tay theo bản năng đan lại, đặt lên đùi.
Thế nhưng bàn tay to lớn của người đàn ông bỗng bất ngờ đưa sang, mạnh mẽ kéo lấy một tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay mình. Bạch Vị Ương giật mình, trong lòng cuộn lên một cảm xúc phức tạp khó tả.
“Không định giới thiệu anh với bạn em sao?” Lăng Túc khẽ nâng mắt, trong đôi mắt phượng đen láy có chút sắc thái khó lường.
Không ai có thể đoán được lúc này anh đang nghĩ gì. Bạch Vị Ương khẽ vùng nhẹ mấy lần nhưng không rút tay lại được, đành ngoan ngoãn lên tiếng: “Hàn Tử Mục, đây là chồng em, Lăng Túc.”
“Chào anh Lăng, hân hạnh.” Hàn Tử Mục liếc qua hai bàn tay đang nắm chặt, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Lăng Túc mỉm cười: “Hân hạnh. Đây là hai người bạn thân của tôi, Cố Gia và Tần Tranh.”
Cố Gia ánh mắt lóe lên, cười thân thiện như một người tốt chính hiệu: “Cố Gia, lần đầu gặp mặt, rất vui.”
Tần Tranh thì khẽ cười lạnh, biểu cảm như thể đang nói: “Mày là ai? Ông đây không rảnh tiếp chuyện.”
Hàn Tử Mục chẳng thèm để tâm, chỉ bắt tay Cố Gia rồi kéo ghế ngồi sát gần Bạch Vị Ương hơn, như một “thần hộ mệnh” đầy cảnh giác. Dáng vẻ này lọt vào mắt Lăng Túc, chỉ khiến anh thấy chướng mắt. Ánh mắt lạnh băng lóe lên, anh vừa định nói gì đó thì nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn lên, chỉ chốc lát đã bày kín cả bàn.
Ai nấy đều đói bụng nên không khách sáo, nhanh chóng cầm đũa ăn ngay. Bạch Vị Ương bị giữ chặt tay phải, căn bản không thể động đũa, đành dùng ánh mắt cầu cứu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Lăng Túc khẽ nhếch môi, không nói gì, buông tay ra rồi gắp một đũa thức ăn cho cô, đặt vào bát.
“Ăn nhiều vào, gầy quá rồi.”
“Ừm, cảm ơn anh.”
“Các món ăn hợp khẩu vị không?”
“Ừm, cũng được.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi qua lại giữa hai người khiến ba người còn lại trên bàn đều hơi run rẩy trong lòng.
Cố Gia uống một ngụm bia, trong đầu không ngừng gào thét: “Má ơi, má ơi” rồi khẽ dùng chân đá vào Tần Tranh bên cạnh. Tần Tranh ánh mắt hơi trầm xuống, không nói lấy một lời dư thừa.
Hàn Tử Mục thì càng thêm nghi hoặc. Chuyện quái gì thế này? Rõ ràng vừa rồi Vị Vị còn ôm mặt khóc trước mặt anh, một vẻ đau khổ như vừa bị tổn thương sâu sắc. Nhưng giờ đây giữa cô và Lăng Túc lại có vẻ?
Rất bình thản.
Rốt cuộc là đang diễn trò gì?
Bữa cơm ấy, ăn trong một bầu không khí có phần nặng nề.
Ăn xong, Lăng Túc là người đầu tiên đứng dậy. Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Hàn Tử Mục ngắt lời một cách thô bạo.
“Lăng tổng, tôi và Vị Vị đã lâu không gặp, có thể cho chúng tôi chút thời gian nói chuyện không?”
Lăng Túc nhàn nhạt liếc qua gương mặt người phụ nữ bên cạnh, khóe môi cong lên: “Bay máy bay nửa ngày, cô ấy cũng mệt rồi. Hay là để cô ấy nghỉ trưa trước đã, anh thấy sao?”
Hàn Tử Mục thoáng sững người, còn chưa kịp phản ứng thì Lăng Túc đã quay sang nói tiếp:
“Cố Gia, đổi phòng của anh Hàn sang khu bên chỗ chúng ta.”
Cố Gia lập tức lộ ra biểu cảm như vừa nuốt phải ruồi bọ. Anh bạn này à! Anh chắc chứ? Thật sự muốn dọn cái "công tử yếu đuối" này về ở gần à? Rõ ràng người ta và vợ anh chẳng phải quan hệ bình thường đâu nha!
Nhưng Bạch Vị Ương thì trong lòng lại thấy ấm áp, cô ngẩng lên, mỉm cười cảm kích: “Lăng Túc, cảm ơn anh.”
Lăng Túc làm như không nghe thấy lời cô, chỉ nhẹ nhàng vén một lọn tóc xõa bên tai cô, khẽ cài ra sau, giọng nói dịu dàng đến khó tin: “Ngốc à, cảm ơn cái gì chứ?”
Đầu ngón tay thon dài lướt nhẹ qua gò má trắng mịn, khiến Bạch Vị Ương nổi da gà, bất giác quay mặt đi đầy lúng túng.
Nhưng hai gò má lại từ từ ửng hồng. Hàn Tử Mục đứng nhìn mà ngây người cảnh tượng vừa rồi thật sự vượt quá sức tưởng tượng của anh, đến mức không thể nghĩ ra lời nào để mô tả, trong đầu chỉ còn lại hai chữ: quái lạ.
Lăng Túc liếc qua gương mặt đơ như tượng của Hàn Tử Mục, huyệt thái dương khẽ giật mấy nhịp.
Muốn đấu với anh? Cậu ta còn non lắm.
Chết rồi chết rồi, sao lại chọc phải cái vị Diêm Vương này chứ. Người này là ông lớn giàu có bậc nhất ở Đế Đô, toàn bộ hệ thống phần mềm quản lý của khu nghỉ dưỡng này đều là do công ty của anh ta cung cấp.
Dù có muốn kiếm thêm bao nhiêu tiền đi nữa, ông ta cũng tuyệt đối không dám đắc tội với người đàn ông này.
“Lăng tổng, ngài đến rồi”
Lăng Túc liếc qua ông ta một cái, giọng lạnh lẽo: “Nghe nói có người muốn khiến bạn tôi ‘tiêu đời’?”
“Lăng tổng, nhất định là ngài nghe nhầm rồi ạ! Ngài yên tâm, chuyện này tôi sẽ xử lý, cam đoan sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng!” người phụ trách toát mồ hôi lạnh như tắm.
“Hừm.”
Lăng Túc nhả ra một âm mũi lạnh lùng, ánh mắt liếc về phía Bạch Vị Ương, sau đó thong thả ngồi xuống ghế.
Khốn kiếp! Không thể không thừa nhận khí thế của người đàn ông kia đúng là rất mạnh, chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến người ta rợn cả người.
Hừ! Bảo sao Vị Vị vừa thấy hắn đã khóc tám phần là do tên này bắt nạt cô ấy. Chỉ cần nghĩ đến việc người con gái mà anh thương yêu như em gái, bị người ta ức hϊếp đến mức không còn chút sức sống nào, Hàn Tử Mục liền lạnh lùng cười, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm bắn thẳng về phía Lăng Túc.
Người phụ trách lau mồ hôi, gào lên với đám người của ê-kíp: “Còn đứng đó làm gì? Thu dọn đồ đạc rồi cút hết cho tôi!”
“Ê! Chúng tôi bỏ tiền ra thuê đàng hoàng mà?” có người gào lên phản đối.
“Bỏ tiền thì sao? Ông đây trả gấp đôi, còn không biết điều thì tôi gọi thẳng cảnh sát tới!” người phụ trách nổi giận thật sự.
“Các người, mấy người!”
“Cút!” một tiếng quát trời giáng vang dội cả nhà hàng.
Những người trong ê-kíp mặt mày tối sầm lại, mấy “hot girl hạng mười tám” thì lập tức vươn cổ, ánh mắt long lanh đầy si mê nhìn về phía Lăng Túc. Một ánh mắt là biết người có tiền! Nếu được anh ta bao nuôi thì đúng là phát tài rồi.
“Xem cái khỉ! Kêu cút là cút! Từng đứa một tưởng mình là ai, còn cái kiểu đó mà bày đặt làm người nổi tiếng? Ghê tởm!”
Hàn Tử Mục đã chán ngán từ lúc nhận dự án này, giờ lại thêm chuyện vừa rồi, gặp thêm cái tên “chồng hiện tại” của Vị Vị đúng là lửa đổ thêm dầu, làm sao mà có thể vui vẻ cho được.
Thấy đến cả Hàn Tử Mục cũng không bênh nổi, đám người trong ê-kíp rốt cuộc cũng ngậm ngùi thu dọn đồ đạc mà cuốn xéo. Không khí trong nhà hàng lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.
Người quản lý lập tức bảo nhân viên phục vụ nhanh chóng dọn bát đũa, chuẩn bị bàn ăn cho Lăng Túc.
“Vị Ương, em lại đây.”
Vừa ngồi xuống, việc đầu tiên Lăng Túc làm là vẫy tay gọi Bạch Vị Ương. Bạch Vị Ương theo phản xạ quay sang nhìn Hàn Tử Mục.
“Nhìn gì mà nhìn, tôi đói đến mức ngực dính lưng rồi, phải ăn cùng mới được.” tất nhiên, mục đích quan trọng hơn là để diện kiến chồng của Vị Vị.
Được sự đồng ý, Bạch Vị Ương mới đi đến ngồi cạnh Lăng Túc: “Đây là bạn thân của em, Hàn Tử Mục, anh ấy là nhà thiết kế hình tượng.”
Khóe môi Lăng Túc hơi cong: “Bạn của Vị Ương, cũng là bạn của tôi. Mời ngồi.”
Rõ ràng là anh đang cười nhạt, nhưng ánh mắt lại sắc như lưỡi dao. Hàn Tử Mục khẽ thở dài trong lòng người đàn ông này, không dễ chọc. Năm người cùng ngồi vào bàn. Bạch Vị Ương đương nhiên ngồi cạnh Lăng Túc, hai tay theo bản năng đan lại, đặt lên đùi.
Thế nhưng bàn tay to lớn của người đàn ông bỗng bất ngờ đưa sang, mạnh mẽ kéo lấy một tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay mình. Bạch Vị Ương giật mình, trong lòng cuộn lên một cảm xúc phức tạp khó tả.
“Không định giới thiệu anh với bạn em sao?” Lăng Túc khẽ nâng mắt, trong đôi mắt phượng đen láy có chút sắc thái khó lường.
Không ai có thể đoán được lúc này anh đang nghĩ gì. Bạch Vị Ương khẽ vùng nhẹ mấy lần nhưng không rút tay lại được, đành ngoan ngoãn lên tiếng: “Hàn Tử Mục, đây là chồng em, Lăng Túc.”
“Chào anh Lăng, hân hạnh.” Hàn Tử Mục liếc qua hai bàn tay đang nắm chặt, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Lăng Túc mỉm cười: “Hân hạnh. Đây là hai người bạn thân của tôi, Cố Gia và Tần Tranh.”
Cố Gia ánh mắt lóe lên, cười thân thiện như một người tốt chính hiệu: “Cố Gia, lần đầu gặp mặt, rất vui.”
Tần Tranh thì khẽ cười lạnh, biểu cảm như thể đang nói: “Mày là ai? Ông đây không rảnh tiếp chuyện.”
Hàn Tử Mục chẳng thèm để tâm, chỉ bắt tay Cố Gia rồi kéo ghế ngồi sát gần Bạch Vị Ương hơn, như một “thần hộ mệnh” đầy cảnh giác. Dáng vẻ này lọt vào mắt Lăng Túc, chỉ khiến anh thấy chướng mắt. Ánh mắt lạnh băng lóe lên, anh vừa định nói gì đó thì nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn lên, chỉ chốc lát đã bày kín cả bàn.
Ai nấy đều đói bụng nên không khách sáo, nhanh chóng cầm đũa ăn ngay. Bạch Vị Ương bị giữ chặt tay phải, căn bản không thể động đũa, đành dùng ánh mắt cầu cứu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Lăng Túc khẽ nhếch môi, không nói gì, buông tay ra rồi gắp một đũa thức ăn cho cô, đặt vào bát.
“Ăn nhiều vào, gầy quá rồi.”
“Ừm, cảm ơn anh.”
“Các món ăn hợp khẩu vị không?”
“Ừm, cũng được.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi qua lại giữa hai người khiến ba người còn lại trên bàn đều hơi run rẩy trong lòng.
Cố Gia uống một ngụm bia, trong đầu không ngừng gào thét: “Má ơi, má ơi” rồi khẽ dùng chân đá vào Tần Tranh bên cạnh. Tần Tranh ánh mắt hơi trầm xuống, không nói lấy một lời dư thừa.
Hàn Tử Mục thì càng thêm nghi hoặc. Chuyện quái gì thế này? Rõ ràng vừa rồi Vị Vị còn ôm mặt khóc trước mặt anh, một vẻ đau khổ như vừa bị tổn thương sâu sắc. Nhưng giờ đây giữa cô và Lăng Túc lại có vẻ?
Rất bình thản.
Rốt cuộc là đang diễn trò gì?
Bữa cơm ấy, ăn trong một bầu không khí có phần nặng nề.
Ăn xong, Lăng Túc là người đầu tiên đứng dậy. Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Hàn Tử Mục ngắt lời một cách thô bạo.
“Lăng tổng, tôi và Vị Vị đã lâu không gặp, có thể cho chúng tôi chút thời gian nói chuyện không?”
Lăng Túc nhàn nhạt liếc qua gương mặt người phụ nữ bên cạnh, khóe môi cong lên: “Bay máy bay nửa ngày, cô ấy cũng mệt rồi. Hay là để cô ấy nghỉ trưa trước đã, anh thấy sao?”
Hàn Tử Mục thoáng sững người, còn chưa kịp phản ứng thì Lăng Túc đã quay sang nói tiếp:
“Cố Gia, đổi phòng của anh Hàn sang khu bên chỗ chúng ta.”
Cố Gia lập tức lộ ra biểu cảm như vừa nuốt phải ruồi bọ. Anh bạn này à! Anh chắc chứ? Thật sự muốn dọn cái "công tử yếu đuối" này về ở gần à? Rõ ràng người ta và vợ anh chẳng phải quan hệ bình thường đâu nha!
Nhưng Bạch Vị Ương thì trong lòng lại thấy ấm áp, cô ngẩng lên, mỉm cười cảm kích: “Lăng Túc, cảm ơn anh.”
Lăng Túc làm như không nghe thấy lời cô, chỉ nhẹ nhàng vén một lọn tóc xõa bên tai cô, khẽ cài ra sau, giọng nói dịu dàng đến khó tin: “Ngốc à, cảm ơn cái gì chứ?”
Đầu ngón tay thon dài lướt nhẹ qua gò má trắng mịn, khiến Bạch Vị Ương nổi da gà, bất giác quay mặt đi đầy lúng túng.
Nhưng hai gò má lại từ từ ửng hồng. Hàn Tử Mục đứng nhìn mà ngây người cảnh tượng vừa rồi thật sự vượt quá sức tưởng tượng của anh, đến mức không thể nghĩ ra lời nào để mô tả, trong đầu chỉ còn lại hai chữ: quái lạ.
Lăng Túc liếc qua gương mặt đơ như tượng của Hàn Tử Mục, huyệt thái dương khẽ giật mấy nhịp.
Muốn đấu với anh? Cậu ta còn non lắm.
12
0
3 tháng trước
2 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
