0 chữ
Chương 82
Chương 82: Hợp tác
Lăng Túc buông cô ra, đem máy sấy tóc cất vào trong phòng tắm: “Ngày mai anh sẽ giúp em xin nghỉ thêm vài hôm nữa. Với tình trạng hiện tại của em, không thích hợp đi làm.”
Bạch Vị Ương rất hiểu rõ trạng thái của bản thân, ngoan ngoãn gật đầu.
“Cái này, em cầm lấy.” Lăng Túc lại bước đến trước mặt cô, trong tay là một chiếc hộp nhỏ được gói rất tinh tế.
“Gì vậy?” Cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh.
“Quà nhỏ.” Lăng Túc trả lời ngắn gọn hai chữ.
Bạch Vị Ương mở ra. Cũng không phải món gì quá đắt tiền, chỉ là một chiếc ghim cài áo nhỏ, chất liệu bạch kim, gắn thêm mấy viên đá pha lê lấp lánh.
“Lúc em đi phiên dịch, ăn mặc quá đơn giản. Đeo cái này vào sẽ rất hợp.”
Bạch Vị Ương cúi mắt nhìn chiếc ghim cài. Cảm thấy ấm áp. Cũng có chút cảm động. Lúc mới tiếp xúc với anh, người đàn ông này miệng lưỡi cay nghiệt, lạnh lùng, cực kỳ khó gần; Nhưng thời gian trôi qua, lại dần cảm nhận được trái tim anh thực ra có phần mềm mỏng. Chỉ là cô không biết sự mềm mỏng đó có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả.
Cô nhìn không thấu. Lăng Túc thấy cô nhìn món quà mãi mà không nói gì, liền cười, “Sao vậy, một món đồ nhỏ như vậy cũng khiến em cảm động rồi à?”
Bạch Vị Ương đột ngột ngẩng đầu lên.
“Phụ nữ, đừng dễ dàng tin người quá, cũng đừng quá mềm lòng.”
Lăng Túc nói xong, đi vào phòng thay đồ, lấy ra bộ đồ lót sạch sẽ, lại nói tiếp: “Người mềm lòng thường dễ bị tổn thương.”
Bạch Vị Ương nhìn chằm chằm vào anh, trong lòng không ngừng suy nghĩ về ý nghĩa ẩn trong lời nói đó.
“Anh đã bảo nhà bếp nấu ít cháo loãng cho em rồi, nếu đói thì ăn thử xem có ăn nổi không.” Lăng Túc bước đến cửa, lại ngoái đầu dặn thêm: “Anh vẫn sẽ ngủ ở thư phòng. Có việc thì gọi anh.”
Bạch Vị Ương nhìn bóng lưng anh rời đi, hồi lâu sau, mới âm thầm siết chặt chiếc ghim cài trong tay.
Đêm đã khuya. Căn biệt thự nhà họ Ôn chìm vào tĩnh lặng. Cửa phòng ngủ chính đột ngột được mở ra từ bên trong, Bạch Vị Ương mặc bộ đồ ngủ đi ra ngoài, bước đến trước cửa thư phòng, rồi dừng lại.
Qua khe cửa, ánh đèn vẫn còn le lói. Xem ra anh vẫn đang làm việc. Bạch Vị Ương đứng một lúc, sau đó lặng lẽ đi xuống lầu. Đèn trong bếp vẫn còn sáng. Cô bước vào, thấy nồi cơm điện vẫn đang cắm. Mở nắp ra, mùi cháo thơm dịu lập tức lan tỏa, khiến mắt cô bất chợt cay xè.
Trước khi mẹ rời đi, cũng từng nấu cho cô một nồi cháo, dặn dò rằng nếu đói thì tự mình múc ăn. Cô đã mặc quần áo xong để ra ngoài, nhưng mẹ không yên tâm, lại quay về ôm chặt lấy cô một lần nữa, hôn lên má cô một cái: “Con gái à, dù có chuyện gì khó khăn đến đâu cũng nhất định phải ăn cơm cho đàng hoàng.”
Đó là câu nói cuối cùng mẹ để lại cho cô. Đến khi cô gặp lại mẹ, thì cơ thể mẹ đã lạnh ngắt, gương mặt xinh đẹp bị va đập đến méo mó, không còn nguyên vẹn, trở nên kinh hoàng đáng sợ.
Bạch Vị Ương hít sâu một hơi, múc một chén cháo nhỏ, lấy muỗng múc từng muỗng chậm rãi đưa vào miệng. Cô cố gắng nuốt từng chút cháo xuống, ép bản thân chịu đựng cảm giác buồn nôn trong dạ dày.
Một muỗng cháo, cô mất đến ba phút mới ăn xong. Đến khi nuốt được giọt cháo cuối cùng, nước mắt cô rốt cuộc cũng chậm rãi tuôn rơi.
Dù có chuyện gì cũng phải ăn cơm cho đàng hoàng. Mẹ à, mẹ đừng lo con gái mẹ sẽ vượt qua được.
Ở khúc quanh hành lang. Lăng Túc khoanh tay đứng nhìn người phụ nữ vừa ăn cháo vừa rơi lệ trong bếp, trong lòng dâng lên chút hỗn loạn. Anh nhớ bản thân đã mất bao lâu mới có thể bước ra khỏi bóng tối của quá khứ. Vậy mà người phụ nữ này, lại mạnh mẽ hơn anh tưởng. Lăng Túc khẽ cười lạnh một tiếng, không muốn nhìn thêm nữa, xoay người rời đi.
Sáng hôm sau. Khi Bạch Vị Ương ngồi vào bàn ăn sáng, ngạc nhiên phát hiện Lăng Túc vẫn chưa rời nhà. Cô nhìn đồng hồ, đã là chín giờ. Bình thường giờ này, anh đáng lẽ đã có mặt ở văn phòng rồi.
“Hôm nay anh sẽ đến công ty của anh trai em một chuyến. Dự án hợp tác sắp bắt đầu rồi, còn nhiều công việc chuẩn bị cần giải quyết.” Lăng Túc như nhìn thấu sự nghi hoặc trong mắt cô, chủ động giải thích.
Bạch Vị Ương khẽ cười: “Mấy chuyện làm ăn thương trường, em không rành đâu.”
Ý tứ rất rõ ràng không cần giải thích, cô cũng không muốn nghe.
Lăng Túc mỉm cười: “Anh chỉ muốn cho em biết, từ lúc em lấy anh, thì nhà họ Lăng và nhà họ Bạch đã là người một nhà. Anh sẽ dốc toàn lực cho vụ hợp tác lần này, để cha mẹ em có thể yên tâm.”
Bạch Vị Ương ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu lắng chạm vào đôi mắt u tối của người đàn ông: “Cảm ơn anh.”
Lăng Túc khẽ cười, cầm cặp tài liệu đứng dậy: “Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.”
Bạch Vị Ương không đáp, chỉ lặng lẽ nghe tiếng bước chân anh xa dần. Trong mắt cô dần dâng lên một tầng sương mỏng sương ấy, chứa đầy cảm xúc phức tạp. Thật ra nhà họ Bạch gả cô sang đây, vốn dĩ là vì vụ hợp tác này.
Sau khi kết hôn, tuy cha mẹ không trực tiếp nhắc đến chuyện đó, nhưng cô hiểu họ hy vọng cô sẽ “nói vài lời ngọt ngào bên gối” với Lăng Túc. Trước khi chuyện bị cưỡиɠ ɧϊếp bị phanh phui, cô từng nghĩ có lẽ nên chọn một thời điểm thích hợp để nói với anh. Sau khi mọi chuyện vỡ lở, cô thậm chí còn không có đủ dũng khí để mở miệng.
Ai mà ngờ được. Bạch Vị Ương mấp máy môi, cuối cùng chỉ khẽ thở dài một tiếng. Lăng Túc! Rốt cuộc anh là người như thế nào?
Tập đoàn Bạch thị nằm ngay trung tâm thành phố Đế Đô, tọa lạc trên con phố thương mại sầm uất nhất. Văn phòng tổng giám đốc được bài trí vô cùng giản dị, nhưng từng chi tiết đều tinh tế toát lên đẳng cấp. Lăng Túc ngồi xuống, ung dung đảo mắt nhìn khắp một vòng, khóe môi khẽ cong.
Mảnh đất xây tòa nhà văn phòng này thuộc loại “tấc đất tấc vàng”. Theo những gì anh biết, năm đó để mua được lô đất này, Bạch Cư người đứng đầu nhà họ Bạch đã phải vận dụng không ít mối quan hệ trong quan trường.
Hơn mười năm trôi qua, giá đất ở khu này không biết đã tăng lên bao nhiêu lần. Chỉ riêng khối bất động sản này thôi, nhà họ Bạch đã đủ tư cách chen chân vào giới thượng lưu ở Đế Đô. Cửa mở ra, Bạch Trình An bước vào trong vòng vây của cấp dưới, khí thế đầy uy nghi.
“Xin lỗi, vừa nãy tôi đang họp, để Tổng Giám đốc Lăng phải đợi rồi.” Vừa vào phòng, anh đã lịch sự lên tiếng xin lỗi, nhưng trên khuôn mặt lại chẳng hề có lấy một tia áy náy.
Lăng Túc khẽ mỉm cười như không có chuyện gì: “Cũng không đợi lâu lắm, Bạch tổng khách sáo rồi.”
“Cậu dùng trà hay cà phê?” Bạch Trình An hỏi.
“Cà phê đi.”
Trợ lý nhanh chóng mang cà phê lên. Lăng Túc nhấp một ngụm, lập tức nhíu mày: “Hoàn toàn không bằng tay nghề của Vị Ương.”
Một câu chẳng đầu chẳng đuôi, lại khiến tâm trạng của Bạch Trình An tụt xuống tận đáy. Bạch Vị Ương có hai điều khiến cả nhà họ Bạch yêu thương nhất: một là tài nấu nướng, hai là khả năng pha cà phê.
Trước đây, mỗi khi anh làm việc mệt mỏi, cô luôn tinh ý pha cho anh một tách cà phê. Chỉ cần hương thơm dịu nhẹ lan tỏa, cả ngày dài mỏi mệt cũng dần tan biến. Vậy mà giờ đây, cà phê của cô chỉ còn một mình người kia được nếm.
Bạch Trình An cảm thấy mất mát tột cùng. Lăng Túc lại làm như không hề phát hiện sự thay đổi trên sắc mặt anh ta: “Bạch tổng, chúng ta nói rõ một chút về chuyện hợp tác đi.”
Bạch Trình An vốn là người làm ăn, vừa nghe đến chuyện chính, lập tức thu lại toàn bộ cảm xúc, mỉm cười: “Được, đúng là nên bàn kỹ hơn.”
Lăng Túc đặt cốc cà phê xuống, nghiêm túc nói: “Về chuyện hợp tác, phía anh nắm quyền quyết định tổng thể. Bên tôi Duy Cách Mạng Mạng chỉ phụ trách phần kỹ thuật. Còn chuyện phân chia lợi nhuận nể mặt Vị Ương, cái gì cũng có thể thương lượng được.”
Câu nói ấy giống như một nhát dao đâm thẳng vào ngực Bạch Trình An đau đến ứa máu, nhưng lại không thể lên tiếng.
Bạch Vị Ương rất hiểu rõ trạng thái của bản thân, ngoan ngoãn gật đầu.
“Cái này, em cầm lấy.” Lăng Túc lại bước đến trước mặt cô, trong tay là một chiếc hộp nhỏ được gói rất tinh tế.
“Gì vậy?” Cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh.
“Quà nhỏ.” Lăng Túc trả lời ngắn gọn hai chữ.
Bạch Vị Ương mở ra. Cũng không phải món gì quá đắt tiền, chỉ là một chiếc ghim cài áo nhỏ, chất liệu bạch kim, gắn thêm mấy viên đá pha lê lấp lánh.
“Lúc em đi phiên dịch, ăn mặc quá đơn giản. Đeo cái này vào sẽ rất hợp.”
Bạch Vị Ương cúi mắt nhìn chiếc ghim cài. Cảm thấy ấm áp. Cũng có chút cảm động. Lúc mới tiếp xúc với anh, người đàn ông này miệng lưỡi cay nghiệt, lạnh lùng, cực kỳ khó gần; Nhưng thời gian trôi qua, lại dần cảm nhận được trái tim anh thực ra có phần mềm mỏng. Chỉ là cô không biết sự mềm mỏng đó có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả.
Bạch Vị Ương đột ngột ngẩng đầu lên.
“Phụ nữ, đừng dễ dàng tin người quá, cũng đừng quá mềm lòng.”
Lăng Túc nói xong, đi vào phòng thay đồ, lấy ra bộ đồ lót sạch sẽ, lại nói tiếp: “Người mềm lòng thường dễ bị tổn thương.”
Bạch Vị Ương nhìn chằm chằm vào anh, trong lòng không ngừng suy nghĩ về ý nghĩa ẩn trong lời nói đó.
“Anh đã bảo nhà bếp nấu ít cháo loãng cho em rồi, nếu đói thì ăn thử xem có ăn nổi không.” Lăng Túc bước đến cửa, lại ngoái đầu dặn thêm: “Anh vẫn sẽ ngủ ở thư phòng. Có việc thì gọi anh.”
Bạch Vị Ương nhìn bóng lưng anh rời đi, hồi lâu sau, mới âm thầm siết chặt chiếc ghim cài trong tay.
Qua khe cửa, ánh đèn vẫn còn le lói. Xem ra anh vẫn đang làm việc. Bạch Vị Ương đứng một lúc, sau đó lặng lẽ đi xuống lầu. Đèn trong bếp vẫn còn sáng. Cô bước vào, thấy nồi cơm điện vẫn đang cắm. Mở nắp ra, mùi cháo thơm dịu lập tức lan tỏa, khiến mắt cô bất chợt cay xè.
Trước khi mẹ rời đi, cũng từng nấu cho cô một nồi cháo, dặn dò rằng nếu đói thì tự mình múc ăn. Cô đã mặc quần áo xong để ra ngoài, nhưng mẹ không yên tâm, lại quay về ôm chặt lấy cô một lần nữa, hôn lên má cô một cái: “Con gái à, dù có chuyện gì khó khăn đến đâu cũng nhất định phải ăn cơm cho đàng hoàng.”
Bạch Vị Ương hít sâu một hơi, múc một chén cháo nhỏ, lấy muỗng múc từng muỗng chậm rãi đưa vào miệng. Cô cố gắng nuốt từng chút cháo xuống, ép bản thân chịu đựng cảm giác buồn nôn trong dạ dày.
Một muỗng cháo, cô mất đến ba phút mới ăn xong. Đến khi nuốt được giọt cháo cuối cùng, nước mắt cô rốt cuộc cũng chậm rãi tuôn rơi.
Dù có chuyện gì cũng phải ăn cơm cho đàng hoàng. Mẹ à, mẹ đừng lo con gái mẹ sẽ vượt qua được.
Ở khúc quanh hành lang. Lăng Túc khoanh tay đứng nhìn người phụ nữ vừa ăn cháo vừa rơi lệ trong bếp, trong lòng dâng lên chút hỗn loạn. Anh nhớ bản thân đã mất bao lâu mới có thể bước ra khỏi bóng tối của quá khứ. Vậy mà người phụ nữ này, lại mạnh mẽ hơn anh tưởng. Lăng Túc khẽ cười lạnh một tiếng, không muốn nhìn thêm nữa, xoay người rời đi.
Sáng hôm sau. Khi Bạch Vị Ương ngồi vào bàn ăn sáng, ngạc nhiên phát hiện Lăng Túc vẫn chưa rời nhà. Cô nhìn đồng hồ, đã là chín giờ. Bình thường giờ này, anh đáng lẽ đã có mặt ở văn phòng rồi.
“Hôm nay anh sẽ đến công ty của anh trai em một chuyến. Dự án hợp tác sắp bắt đầu rồi, còn nhiều công việc chuẩn bị cần giải quyết.” Lăng Túc như nhìn thấu sự nghi hoặc trong mắt cô, chủ động giải thích.
Bạch Vị Ương khẽ cười: “Mấy chuyện làm ăn thương trường, em không rành đâu.”
Ý tứ rất rõ ràng không cần giải thích, cô cũng không muốn nghe.
Lăng Túc mỉm cười: “Anh chỉ muốn cho em biết, từ lúc em lấy anh, thì nhà họ Lăng và nhà họ Bạch đã là người một nhà. Anh sẽ dốc toàn lực cho vụ hợp tác lần này, để cha mẹ em có thể yên tâm.”
Bạch Vị Ương ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu lắng chạm vào đôi mắt u tối của người đàn ông: “Cảm ơn anh.”
Lăng Túc khẽ cười, cầm cặp tài liệu đứng dậy: “Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.”
Bạch Vị Ương không đáp, chỉ lặng lẽ nghe tiếng bước chân anh xa dần. Trong mắt cô dần dâng lên một tầng sương mỏng sương ấy, chứa đầy cảm xúc phức tạp. Thật ra nhà họ Bạch gả cô sang đây, vốn dĩ là vì vụ hợp tác này.
Sau khi kết hôn, tuy cha mẹ không trực tiếp nhắc đến chuyện đó, nhưng cô hiểu họ hy vọng cô sẽ “nói vài lời ngọt ngào bên gối” với Lăng Túc. Trước khi chuyện bị cưỡиɠ ɧϊếp bị phanh phui, cô từng nghĩ có lẽ nên chọn một thời điểm thích hợp để nói với anh. Sau khi mọi chuyện vỡ lở, cô thậm chí còn không có đủ dũng khí để mở miệng.
Ai mà ngờ được. Bạch Vị Ương mấp máy môi, cuối cùng chỉ khẽ thở dài một tiếng. Lăng Túc! Rốt cuộc anh là người như thế nào?
Tập đoàn Bạch thị nằm ngay trung tâm thành phố Đế Đô, tọa lạc trên con phố thương mại sầm uất nhất. Văn phòng tổng giám đốc được bài trí vô cùng giản dị, nhưng từng chi tiết đều tinh tế toát lên đẳng cấp. Lăng Túc ngồi xuống, ung dung đảo mắt nhìn khắp một vòng, khóe môi khẽ cong.
Mảnh đất xây tòa nhà văn phòng này thuộc loại “tấc đất tấc vàng”. Theo những gì anh biết, năm đó để mua được lô đất này, Bạch Cư người đứng đầu nhà họ Bạch đã phải vận dụng không ít mối quan hệ trong quan trường.
Hơn mười năm trôi qua, giá đất ở khu này không biết đã tăng lên bao nhiêu lần. Chỉ riêng khối bất động sản này thôi, nhà họ Bạch đã đủ tư cách chen chân vào giới thượng lưu ở Đế Đô. Cửa mở ra, Bạch Trình An bước vào trong vòng vây của cấp dưới, khí thế đầy uy nghi.
“Xin lỗi, vừa nãy tôi đang họp, để Tổng Giám đốc Lăng phải đợi rồi.” Vừa vào phòng, anh đã lịch sự lên tiếng xin lỗi, nhưng trên khuôn mặt lại chẳng hề có lấy một tia áy náy.
Lăng Túc khẽ mỉm cười như không có chuyện gì: “Cũng không đợi lâu lắm, Bạch tổng khách sáo rồi.”
“Cậu dùng trà hay cà phê?” Bạch Trình An hỏi.
“Cà phê đi.”
Trợ lý nhanh chóng mang cà phê lên. Lăng Túc nhấp một ngụm, lập tức nhíu mày: “Hoàn toàn không bằng tay nghề của Vị Ương.”
Một câu chẳng đầu chẳng đuôi, lại khiến tâm trạng của Bạch Trình An tụt xuống tận đáy. Bạch Vị Ương có hai điều khiến cả nhà họ Bạch yêu thương nhất: một là tài nấu nướng, hai là khả năng pha cà phê.
Trước đây, mỗi khi anh làm việc mệt mỏi, cô luôn tinh ý pha cho anh một tách cà phê. Chỉ cần hương thơm dịu nhẹ lan tỏa, cả ngày dài mỏi mệt cũng dần tan biến. Vậy mà giờ đây, cà phê của cô chỉ còn một mình người kia được nếm.
Bạch Trình An cảm thấy mất mát tột cùng. Lăng Túc lại làm như không hề phát hiện sự thay đổi trên sắc mặt anh ta: “Bạch tổng, chúng ta nói rõ một chút về chuyện hợp tác đi.”
Bạch Trình An vốn là người làm ăn, vừa nghe đến chuyện chính, lập tức thu lại toàn bộ cảm xúc, mỉm cười: “Được, đúng là nên bàn kỹ hơn.”
Lăng Túc đặt cốc cà phê xuống, nghiêm túc nói: “Về chuyện hợp tác, phía anh nắm quyền quyết định tổng thể. Bên tôi Duy Cách Mạng Mạng chỉ phụ trách phần kỹ thuật. Còn chuyện phân chia lợi nhuận nể mặt Vị Ương, cái gì cũng có thể thương lượng được.”
Câu nói ấy giống như một nhát dao đâm thẳng vào ngực Bạch Trình An đau đến ứa máu, nhưng lại không thể lên tiếng.
14
0
3 tháng trước
2 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
