0 chữ
Chương 200
Chương 199: Tiễn Cô Ấy Lên Máy Bay
“Nghe nói là bạn thân của cô An đấy, dạo này trên mạng cũng khá nổi tiếng. Cô An, không ngờ cô còn có người bạn thế này cơ à.”
Giọng cô y tá bỗng trở nên thân thiện hơn hẳn. An Đào qua loa ứng phó vài câu rồi cúp máy, lập tức lên mạng tra cứu.
Là Bạch Vị Ương!
Chính Bạch Vị Ương đã giúp cô thanh toán toàn bộ viện phí!
An Đào không biết trong lòng mình lúc này là cảm giác gì, nhưng chắc chắn là rất vui. Một người bạn chỉ gắn bó với cô vỏn vẹn ba tháng trong viện mồ côi, sau bao nhiêu năm không gặp lại, vậy mà lặng lẽ giúp cô một việc lớn đến thế.
An Đào chợt nhận ra, bản thân còn chưa từng nói với Bạch Vị Ương rằng mình đang thiếu tiền! Thế mà cô ấy thì sao? Cô ấy đã làm gì? Chính cô lại từng có ý định quyến rũ chồng của người ta!
An Đào siết chặt điện thoại, lương tâm cắn rứt từng hồi. Cô vừa hối hận, vừa bối rối, chỉ mong sao Bạch Vị Ương mãi mãi không biết chuyện này. Nhưng đây có phải là điều ba cô từng dạy không?
An Đào hít sâu một hơi, cô nghĩ, có lẽ có một số chuyện, cô nên nói rõ với Bạch Vị Ương.
Bạch Vị Ương đang chuẩn bị hành lý. Váy đi biển, khăn voan, mũ rộng vành, kính râm đúng rồi, còn tuyệt đối không thể quên kem chống nắng. Cô vừa sắp xếp đồ vừa khe khẽ hát, từng món một được xếp gọn vào vali.
Lăng Túc đứng bên cạnh nhìn cô, nhướn mày hỏi: “Vui đến vậy sao?”
“Đương nhiên là vui rồi.”
Bạch Vị Ương cầm hai chiếc váy giơ lên trước người so thử: “Cái nào đẹp hơn?”
“Cái nào cũng đẹp.”
Lăng Túc suy nghĩ một chút, rồi ghé sát tai cô thì thầm: “Nhưng em biết đấy, với anh thì không mặc gì là đẹp nhất.”
Bạch Vị Ương lườm anh một cái, lười chẳng buồn đôi co, tiện tay nhét luôn cả hai chiếc váy vào vali: “Xử lý xong việc thì đến nhanh lên đấy, em chờ anh.”
Lăng Túc đứng dậy, bất ngờ kéo cô ngã xuống giường: “Hai ngày không gặp, anh phải tranh thủ ứng trước một chút!”
“Lăng Túc! Ưm!”
Trong phòng vang lên những âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Không ai để ý, chiếc điện thoại trong túi áo Bạch Vị Ương đã chuyển sang chế độ im lặng đang sáng lên liên tục với dòng chữ An Đào gọi đến.
Sau cơn cuồng nhiệt, Bạch Vị Ương ngoan ngoãn nằm yên trong lòng người đàn ông, chẳng muốn động đậy chút nào. L*иg ngực anh ướt đẫm mồ hôi, trơn trượt như vừa được vớt lên từ nước, mùi mồ hôi hòa lẫn với hương vị nồng nàn sau cuộc ái ân, phảng phất nơi chóp mũi khiến cô cảm thấy dễ chịu một cách kỳ lạ.
Bạch Vị Ương khẽ ngẩng đầu, cắn nhẹ vào cằm anh.
“Ở nhà phải ngoan ngoãn, không được thức khuya, không được uống say, nhớ ăn uống đàng hoàng.”
Khóe môi Lăng Túc cong lên, anh cúi đầu cắn lại vào mũi cô: “Còn em ở Maldives, không được nhìn đàn ông khác, không được mặc bikini, và tuyệt đối không được lang thang ngoài khách sạn.”
Bạch Vị Ương phì cười. Không mặc bikini thì cô đồng ý, nhưng cái chuyện không được nhìn đàn ông khác thì có hơi bá đạo quá rồi đấy.
Nghĩ đến việc sắp phải xa nhau, cô ngoan ngoãn gật đầu lia lịa: “Nhưng này, nếu anh quá hai ngày không tới, em không chắc mắt mình có ngoan không đâu nhé. Anh cũng biết mà, đàn ông mặc đồ bơi thì quyến rũ lắm, yêu cái đẹp là bản năng con người mà.”
Ánh mắt Lăng Túc híp lại, bất ngờ hất tung chăn lên. Cơn lạnh bất ngờ khiến Bạch Vị Ương rùng mình, làn da trắng nõn lập tức nổi da gà.
“Lăng Túc, anh làm gì thế?”
“Không gì cả, không mặc gì mới là quyến rũ nhất. Anh để em nhìn một lần cho đã.”
Bạch Vị Ương: “...” Cái gì kỳ vậy trời.
“Dù sao thì, đàn ông có body hơn anh, không nhiều đâu.” Lăng Túc bổ sung thêm cho cái lý lẽ trời ơi đất hỡi của mình.
Bạch Vị Ương cạn lời. Nhưng cô cũng phải thừa nhận, người đàn ông trước mặt đúng là có cơ bắp rõ nét, gương mặt đẹp trai không tì vết, còn da mặt thì dày như thành cổ. Cô rúc vào lòng anh, cười đến mức không muốn ngẩng đầu. Cười xong lại siết chặt lấy anh, cảm giác ấm áp này khiến cô chẳng thấy lạnh chút nào.
“Bà xã Lăng, em đang cười nhạo body anh không đủ chuẩn à?” Lăng Túc nhe răng cười nguy hiểm, chỉ cần cô dám nói một chữ không, anh sẵn sàng xử đẹp cô ngay lần nữa.
Bạch Vị Ương nín cười, cố ý liếc xuống dưới, nháy mắt đầy ẩn ý: “Tốt đến mức đáng sợ.”
Lăng Túc bật cười đắc ý. Đánh giá này, quá hoàn hảo!
Vì phải kịp giờ bay, hai người quấn quýt thêm một lúc rồi đành phải rời giường đi rửa mặt.
Bạch Vị Ương vừa bước ra đã thấy Lăng Túc đứng ngoài ban công nghe điện thoại, anh tựa nghiêng vào lan can, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại bóng lưng đó thật sự cuốn hút vô cùng.
Cô mỉm cười, không muốn quấy rầy anh nên quay lại kiểm tra hành lý lần cuối.
Mọi thứ đã sẵn sàng, Lăng Túc cũng vừa kết thúc cuộc gọi, bước vào phòng: “Vị Ương, xin lỗi em, công ty có chút việc gấp, anh phải qua đó ngay, không thể tiễn em ra sân bay được.”
Dù trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng nghĩ đến chuyện chỉ hai ngày nữa là gặp lại, Bạch Vị Ương liền cười tươi: “Không sao, nhớ bù đắp cho em là được.”
Ánh mắt sâu thẳm của Lăng Túc lóe lên tia gian xảo, anh kéo cô vào lòng, thấp giọng thì thầm: “Hai ngày nữa, anh sẽ bù đắp cho em đến mức không xuống nổi giường, em tin không?”
Bạch Vị Ương đỏ mặt, giơ tay đánh anh một cái: “Không thể đổi kiểu bù đắp khác à?”
"Được thôi, anh sẽ bù đắp cho em đến mức anh cũng không xuống nổi giường."
Bạch Vị Ương thật sự hết cách với anh rồi, sao nói tới nói lui, thế nào cũng quay về chuyện trên giường thế hả? Bảo sao người ta nói đàn ông là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Lại thêm một hồi quấn quýt không rời, nhưng thời gian chẳng đợi ai, cuối cùng cũng đến lúc phải chia tay.
Ngô Đồng khiêng hành lý bỏ vào cốp xe, sau đó ngồi vào ghế lái, khóe mắt khẽ liếc nhìn hai người đang ôm nhau bên ngoài.
Nếu là ngày thường, chắc chắn anh ta sẽ đau lòng vì bị ép ăn cẩu lương. Nhưng hôm nay Ngô Đồng chỉ biết thở dài trong lòng.
Hai ngày nữa, e rằng cả Đế Đô sẽ long trời lở đất. Chiếc xe dần biến mất trong ánh nắng ấm áp của mùa đông, cuối cùng chỉ còn lại một chấm nhỏ.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy nữa, Lăng Túc mới rút điếu thuốc ra, châm lửa, hít sâu một hơi rồi nhả khói trắng mờ.
Anh lấy điện thoại, bấm gọi: "Là tôi đây, đợi cô ấy qua cửa an ninh rồi hãy quay về."
“...”
"Nhớ kỹ lời tôi dặn."
Cúp máy, Lăng Túc đứng lặng một lúc, điện thoại lại đổ chuông.
Giọng Tần Tranh vang lên từ đầu dây bên kia: "A Túc, bên cậu xong chưa?"
Lăng Túc không vội trả lời, im lặng vài giây rồi nói: "Mọi thứ đã ổn, Phương Kính Đình bên đó, ngày mai hoặc ngày kia có thể kết thúc."
"Tốt, tôi sẽ thông báo cho hắn ngay."
Lăng Túc nắm chặt điện thoại trong tay, chậm rãi quay về biệt thự. Trong nhà, mấy người giúp việc đang bận rộn dọn dẹp, Tề Nguyệt cũng đang đi qua đi lại chỉ đạo công việc.
Thế nhưng không hiểu sao, dù có bận rộn thế nào, thiếu vắng bóng dáng người con gái ấy, cả căn biệt thự bỗng trở nên trống trải lạ thường. Cô mới đi chưa tới hai mươi phút, vậy mà anh đã cảm thấy cô đơn điều này thật sự nằm ngoài dự tính ban đầu của anh.
Thôi thì, cố gắng vượt qua hai ngày này nhanh một chút, rồi bay sang đoàn tụ với cô vậy. Xe bon bon chạy trên cao tốc, suốt quãng đường không hề gặp phải bất kỳ đoạn tắc nào. Chỉ mất nửa tiếng, họ đã đến sân bay.
Ngô Đồng kéo vali xuống xe: "Thiếu phu nhân, để tôi đưa cô vào trong."
"Không cần đâu, tôi tự vào được, anh cứ lo việc của mình đi."
Ngô Đồng cười tít mắt: "Thiếu gia dặn rồi, phải tiễn thiếu phu nhân qua cửa an ninh mới được phép về. Tôi có nhiệm vụ đảm bảo cô lên máy bay an toàn."
Giọng cô y tá bỗng trở nên thân thiện hơn hẳn. An Đào qua loa ứng phó vài câu rồi cúp máy, lập tức lên mạng tra cứu.
Là Bạch Vị Ương!
Chính Bạch Vị Ương đã giúp cô thanh toán toàn bộ viện phí!
An Đào không biết trong lòng mình lúc này là cảm giác gì, nhưng chắc chắn là rất vui. Một người bạn chỉ gắn bó với cô vỏn vẹn ba tháng trong viện mồ côi, sau bao nhiêu năm không gặp lại, vậy mà lặng lẽ giúp cô một việc lớn đến thế.
An Đào chợt nhận ra, bản thân còn chưa từng nói với Bạch Vị Ương rằng mình đang thiếu tiền! Thế mà cô ấy thì sao? Cô ấy đã làm gì? Chính cô lại từng có ý định quyến rũ chồng của người ta!
An Đào siết chặt điện thoại, lương tâm cắn rứt từng hồi. Cô vừa hối hận, vừa bối rối, chỉ mong sao Bạch Vị Ương mãi mãi không biết chuyện này. Nhưng đây có phải là điều ba cô từng dạy không?
Bạch Vị Ương đang chuẩn bị hành lý. Váy đi biển, khăn voan, mũ rộng vành, kính râm đúng rồi, còn tuyệt đối không thể quên kem chống nắng. Cô vừa sắp xếp đồ vừa khe khẽ hát, từng món một được xếp gọn vào vali.
Lăng Túc đứng bên cạnh nhìn cô, nhướn mày hỏi: “Vui đến vậy sao?”
“Đương nhiên là vui rồi.”
Bạch Vị Ương cầm hai chiếc váy giơ lên trước người so thử: “Cái nào đẹp hơn?”
“Cái nào cũng đẹp.”
Lăng Túc suy nghĩ một chút, rồi ghé sát tai cô thì thầm: “Nhưng em biết đấy, với anh thì không mặc gì là đẹp nhất.”
Bạch Vị Ương lườm anh một cái, lười chẳng buồn đôi co, tiện tay nhét luôn cả hai chiếc váy vào vali: “Xử lý xong việc thì đến nhanh lên đấy, em chờ anh.”
“Lăng Túc! Ưm!”
Trong phòng vang lên những âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Không ai để ý, chiếc điện thoại trong túi áo Bạch Vị Ương đã chuyển sang chế độ im lặng đang sáng lên liên tục với dòng chữ An Đào gọi đến.
Sau cơn cuồng nhiệt, Bạch Vị Ương ngoan ngoãn nằm yên trong lòng người đàn ông, chẳng muốn động đậy chút nào. L*иg ngực anh ướt đẫm mồ hôi, trơn trượt như vừa được vớt lên từ nước, mùi mồ hôi hòa lẫn với hương vị nồng nàn sau cuộc ái ân, phảng phất nơi chóp mũi khiến cô cảm thấy dễ chịu một cách kỳ lạ.
Bạch Vị Ương khẽ ngẩng đầu, cắn nhẹ vào cằm anh.
“Ở nhà phải ngoan ngoãn, không được thức khuya, không được uống say, nhớ ăn uống đàng hoàng.”
Bạch Vị Ương phì cười. Không mặc bikini thì cô đồng ý, nhưng cái chuyện không được nhìn đàn ông khác thì có hơi bá đạo quá rồi đấy.
Nghĩ đến việc sắp phải xa nhau, cô ngoan ngoãn gật đầu lia lịa: “Nhưng này, nếu anh quá hai ngày không tới, em không chắc mắt mình có ngoan không đâu nhé. Anh cũng biết mà, đàn ông mặc đồ bơi thì quyến rũ lắm, yêu cái đẹp là bản năng con người mà.”
Ánh mắt Lăng Túc híp lại, bất ngờ hất tung chăn lên. Cơn lạnh bất ngờ khiến Bạch Vị Ương rùng mình, làn da trắng nõn lập tức nổi da gà.
“Lăng Túc, anh làm gì thế?”
“Không gì cả, không mặc gì mới là quyến rũ nhất. Anh để em nhìn một lần cho đã.”
Bạch Vị Ương: “...” Cái gì kỳ vậy trời.
“Dù sao thì, đàn ông có body hơn anh, không nhiều đâu.” Lăng Túc bổ sung thêm cho cái lý lẽ trời ơi đất hỡi của mình.
Bạch Vị Ương cạn lời. Nhưng cô cũng phải thừa nhận, người đàn ông trước mặt đúng là có cơ bắp rõ nét, gương mặt đẹp trai không tì vết, còn da mặt thì dày như thành cổ. Cô rúc vào lòng anh, cười đến mức không muốn ngẩng đầu. Cười xong lại siết chặt lấy anh, cảm giác ấm áp này khiến cô chẳng thấy lạnh chút nào.
“Bà xã Lăng, em đang cười nhạo body anh không đủ chuẩn à?” Lăng Túc nhe răng cười nguy hiểm, chỉ cần cô dám nói một chữ không, anh sẵn sàng xử đẹp cô ngay lần nữa.
Bạch Vị Ương nín cười, cố ý liếc xuống dưới, nháy mắt đầy ẩn ý: “Tốt đến mức đáng sợ.”
Lăng Túc bật cười đắc ý. Đánh giá này, quá hoàn hảo!
Vì phải kịp giờ bay, hai người quấn quýt thêm một lúc rồi đành phải rời giường đi rửa mặt.
Bạch Vị Ương vừa bước ra đã thấy Lăng Túc đứng ngoài ban công nghe điện thoại, anh tựa nghiêng vào lan can, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại bóng lưng đó thật sự cuốn hút vô cùng.
Cô mỉm cười, không muốn quấy rầy anh nên quay lại kiểm tra hành lý lần cuối.
Mọi thứ đã sẵn sàng, Lăng Túc cũng vừa kết thúc cuộc gọi, bước vào phòng: “Vị Ương, xin lỗi em, công ty có chút việc gấp, anh phải qua đó ngay, không thể tiễn em ra sân bay được.”
Dù trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng nghĩ đến chuyện chỉ hai ngày nữa là gặp lại, Bạch Vị Ương liền cười tươi: “Không sao, nhớ bù đắp cho em là được.”
Ánh mắt sâu thẳm của Lăng Túc lóe lên tia gian xảo, anh kéo cô vào lòng, thấp giọng thì thầm: “Hai ngày nữa, anh sẽ bù đắp cho em đến mức không xuống nổi giường, em tin không?”
Bạch Vị Ương đỏ mặt, giơ tay đánh anh một cái: “Không thể đổi kiểu bù đắp khác à?”
"Được thôi, anh sẽ bù đắp cho em đến mức anh cũng không xuống nổi giường."
Bạch Vị Ương thật sự hết cách với anh rồi, sao nói tới nói lui, thế nào cũng quay về chuyện trên giường thế hả? Bảo sao người ta nói đàn ông là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Lại thêm một hồi quấn quýt không rời, nhưng thời gian chẳng đợi ai, cuối cùng cũng đến lúc phải chia tay.
Ngô Đồng khiêng hành lý bỏ vào cốp xe, sau đó ngồi vào ghế lái, khóe mắt khẽ liếc nhìn hai người đang ôm nhau bên ngoài.
Nếu là ngày thường, chắc chắn anh ta sẽ đau lòng vì bị ép ăn cẩu lương. Nhưng hôm nay Ngô Đồng chỉ biết thở dài trong lòng.
Hai ngày nữa, e rằng cả Đế Đô sẽ long trời lở đất. Chiếc xe dần biến mất trong ánh nắng ấm áp của mùa đông, cuối cùng chỉ còn lại một chấm nhỏ.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy nữa, Lăng Túc mới rút điếu thuốc ra, châm lửa, hít sâu một hơi rồi nhả khói trắng mờ.
Anh lấy điện thoại, bấm gọi: "Là tôi đây, đợi cô ấy qua cửa an ninh rồi hãy quay về."
“...”
"Nhớ kỹ lời tôi dặn."
Cúp máy, Lăng Túc đứng lặng một lúc, điện thoại lại đổ chuông.
Giọng Tần Tranh vang lên từ đầu dây bên kia: "A Túc, bên cậu xong chưa?"
Lăng Túc không vội trả lời, im lặng vài giây rồi nói: "Mọi thứ đã ổn, Phương Kính Đình bên đó, ngày mai hoặc ngày kia có thể kết thúc."
"Tốt, tôi sẽ thông báo cho hắn ngay."
Lăng Túc nắm chặt điện thoại trong tay, chậm rãi quay về biệt thự. Trong nhà, mấy người giúp việc đang bận rộn dọn dẹp, Tề Nguyệt cũng đang đi qua đi lại chỉ đạo công việc.
Thế nhưng không hiểu sao, dù có bận rộn thế nào, thiếu vắng bóng dáng người con gái ấy, cả căn biệt thự bỗng trở nên trống trải lạ thường. Cô mới đi chưa tới hai mươi phút, vậy mà anh đã cảm thấy cô đơn điều này thật sự nằm ngoài dự tính ban đầu của anh.
Thôi thì, cố gắng vượt qua hai ngày này nhanh một chút, rồi bay sang đoàn tụ với cô vậy. Xe bon bon chạy trên cao tốc, suốt quãng đường không hề gặp phải bất kỳ đoạn tắc nào. Chỉ mất nửa tiếng, họ đã đến sân bay.
Ngô Đồng kéo vali xuống xe: "Thiếu phu nhân, để tôi đưa cô vào trong."
"Không cần đâu, tôi tự vào được, anh cứ lo việc của mình đi."
Ngô Đồng cười tít mắt: "Thiếu gia dặn rồi, phải tiễn thiếu phu nhân qua cửa an ninh mới được phép về. Tôi có nhiệm vụ đảm bảo cô lên máy bay an toàn."
20
0
3 tháng trước
4 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
