TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 195
Chương 194: Gọi cô đến để hưởng phúc chắc

“Đúng vậy.”

Lăng Túc hoàn toàn không phủ nhận, dứt khoát thừa nhận luôn.

“Cô có thể đi nói với người khác, chỉ là tôi làm việc so với nhà họ Bạch và nhà họ Tôn thì triệt để hơn nhiều, cô cứ thử xem.”

“...”

Tay Tàng Kiều run lên, không cầm chắc được điện thoại, chiếc điện thoại trượt khỏi lòng bàn tay, rơi xuống đất.

Đợi cô nhặt lên thì cuộc gọi đã bị cúp từ lúc nào. Cô thực sự không dám nói chuyện này cho ai biết! Vừa rồi chỉ vì quá sợ hãi nên mới buột miệng dọa vậy thôi, kêu cô nói lại lần thứ hai, cô cũng chẳng còn đủ dũng khí.

Người đàn ông này quá đáng sợ! So với vận mệnh, mạng sống mới là quan trọng nhất, Đường Kiều không ngu gì mà tự tìm đường chết đi kể lể với người khác.

Nhưng chẳng lẽ cô thật sự phải đi làm gái tiếp khách ở mấy hộp đêm sao?

Không! Cô không cam lòng!

Nhất định còn cách khác, chắc chắn phải có cách!

“An Đào, đã tưới nước trong phòng hoa chưa? Đám hoa đó là thứ cậu chủ thích nhất đấy, chết một cây thì trừ vào lương cô.”

An Đào thầm trợn mắt trong lòng, cô có đồng nào tiền lương đâu, trừ thì cứ trừ đi, nợ nhiều rồi cũng chẳng sợ.

An Đào ở chỗ Tần Tranh cũng được một thời gian rồi. Nói thật thì cô cảm thấy bản thân thích nghi cũng khá tốt. Một ngày ba bữa no đủ, thời gian còn lại thì chỉ có làm việc, làm mãi không hết việc.

Sàn nhà lau chưa? Tủ dọn xong chưa? Cửa sổ đã lau chưa? Mỗi lần được nghỉ ngơi, người cô như rã rời, cứ dính vào giường là ngủ ngay. Có lần, cô vừa tháo găng tay xong, quay đầu đã gục luôn trên ghế sofa ngủ mất. Ha ha ha, đúng là chủ nghĩa tư bản đáng chết!

“Tưới rồi.”

An Đào vẫn trả lời một câu, tay vẫn không ngừng lau cạnh tủ. Cô không hề hay biết, cách đó không xa, Tần Tranh đang đứng nhìn cô.

Tần Tranh đưa cô về đây là để hành hạ, bóc lột, bắt cô sống không bằng chết mà hối hận. Nhưng người con gái tưởng chừng yếu đuối này, cho dù bị đối xử thế nào cũng cắn răng chịu đựng, không hé nửa lời.

Tần Tranh bất giác nhớ lại ngày cô mới đến, máu chảy ra từ đôi găng tay cao su, vậy mà cô ta cứ như chẳng cảm thấy đau đớn gì!

“Chết tiệt An Đào, cô tưới nhiều nước như vậy sao!”

Quản gia lao vào như một cơn gió, mặt mày khó coi, ôm theo một chậu hoa đã héo rũ.

An Đào đứng dậy, mặt mũi vô tội: “Ngày nào cũng phải tưới ba lần phiền phức lắm, tôi tưới một lần cho đủ không phải tiện hơn sao?”

Cô thì biết gì về việc chăm hoa chứ? Ba cô vốn là người thô kệch, nên cô đối với mấy thứ mảnh mai như hoa cỏ cũng chỉ biết ngắm cho đẹp mắt, hoàn toàn không có chút năng khiếu chăm sóc nào.

“Một lần cho xong á? Cô nghĩ tưới hoa là chuyện làm một lần được chắc? Sao cô không đổ nguyên cả xô nước vào luôn đi?”

An Đào chớp mắt vô tội: “Tôi đổ nguyên xô rồi mà, chắc đủ rồi nhỉ?”

Quản gia suýt nữa tức đến phát khóc, môi run lên bần bật, nhưng vì được giáo dưỡng tốt nên bà ta không tiện mắng chửi, chỉ đành tức đến mức mặt đỏ bừng.

Lúc này Tần Tranh mới chậm rãi bước tới, liếc mắt nhìn chậu hoa trong tay quản gia.

“Báu vật trong lòng, tuyệt phẩm Xuân Lan cánh sen, mua về từ triển lãm với giá 1,2 triệu. Giờ thì hay rồi, bị cô tưới nguyên xô nước, xong đời.”

Tim An Đào như thắt lại, cái gì mà hoa 1,2 triệu? Cái chậu cỏ rách này nhìn thế nào cũng không đáng giá tới mức đó!

“Anh đừng tưởng tôi không hiểu mấy thứ này mà lừa tôi nhé!”

“Đi lấy giấy chứng nhận của nó ra đây.”

“...”

Má nó, còn có cả giấy chứng nhận nữa sao? An Đào lập tức xìu xuống.

1,2 triệu! Người ta có thể bỏ ra số tiền đó để mua một chậu hoa trông chẳng có gì đặc biệt, còn với cô, đó lại là khoản nợ đè nặng trên đầu.

So sánh người với người, đúng là tức chết mà. Quản gia nhanh chóng mang giấy chứng nhận tới, đúng là cái chậu hoa kia thực sự đáng giá từng đó tiền.

An Đào không cam lòng, lí nhí than thở: “Tôi đâu có biết chăm hoa, là mấy người bắt tôi đi tưới nước.”

“Gọi cô tới đây là để hưởng phúc chắc? Chuyện đơn giản vậy cũng không làm xong.”

Tần Tranh nheo mắt lại, An Đào lập tức im bặt, vì quả thật cô sai. Số tiền đó, lại một lần nữa được cộng thêm vào khoản nợ của cô. Đến chỗ Tần Tranh để trả nợ, vậy mà nợ lại càng ngày càng nhiều là sao chứ? An Đào cảm thấy mình như rơi vào một cái hố không đáy.

“À đúng rồi, ngày mai tôi xin nghỉ một hôm, tôi muốn đi thăm ba tôi.”

An Đào nhỏ giọng đưa ra yêu cầu, những chuyện khác cô có thể nhịn được, nhưng mấy ngày rồi chưa gặp ba, cô thật sự rất lo không biết ông đã đỡ hơn chưa.

Ánh mắt Tần Tranh rơi vào cổ tay gầy guộc của cô, cảm giác chỉ cần dùng chút sức là có thể bẻ gãy.

Hắn nghĩ, nếu lỡ tay làm hỏng mất thì lại chẳng còn thú vị gì, liền gật đầu: “Được.”

An Đào không ngờ lại dễ dàng được đồng ý như vậy, trên mặt nở nụ cười, nhưng lại thấy Tần Tranh mặt lạnh lùng quay đi.

Thật là, cô cười một cái cũng chướng mắt anh ta sao? Nhưng mà, tốt quá rồi! Cô có thể gặp ba rồi!

Tâm trạng vui vẻ, An Đào tiếp tục công việc, còn quản gia thì nhìn chậu lan đã bị hủy, nghĩ thầm: Cả quá trình, cậu chủ chẳng thèm liếc mắt lấy một lần! Thật là đáng thương mà!

Sáng hôm sau, An Đào đã vội vã đến bệnh viện từ rất sớm, nhưng vừa tới nơi thì phát hiện phòng bệnh của ba lại bị chuyển đi rồi.

“Bác sĩ, ba cháu hiện giờ thế nào rồi ạ?”

“Ồ, An Đào à, tình trạng của ba cháu đã tạm thời ổn định rồi, ca phẫu thuật kịp thời nên giờ ông ấy đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, cháu đã vào thăm chưa?”

Trái tim treo lơ lửng của An Đào cuối cùng cũng được buông xuống, cô mừng rỡ nói: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!”

Cô lập tức quay người chạy như bay về phía phòng bệnh, suýt chút nữa thì va vào người vừa từ trong phòng đi ra. Đó là một người phụ nữ trung niên, đầu tóc và quần áo đều rất gọn gàng, trên tay cầm theo một cái ấm nước, trông như đang định đi lấy nước.

“Xin lỗi cô!”

An Đào vội vàng xin lỗi, nhưng ngay sau đó cô chợt nhận ra phòng chăm sóc đặc biệt là phòng đơn, vậy người này là ai?

“Cháu là An Đào phải không? Cô là hộ lý chăm sóc cho ba cháu, ông ấy tỉnh rồi, vào thăm đi.”

Người phụ nữ mỉm cười hiền hậu, xách ấm nước rời đi.

Ba tỉnh rồi sao? An Đào chẳng còn tâm trí nghĩ gì khác, lập tức đẩy cửa xông vào.

Trên giường bệnh, An Bình đang nằm đó, người vẫn còn cắm đầy ống dẫn, nhưng đôi mắt ông thật sự đã mở ra!

“Ba ơi!”

Viền mắt An Đào lập tức đỏ hoe, cô sợ lắm, sợ ba không bao giờ tỉnh lại, sợ mình sẽ lại bị bỏ rơi, một lần nữa trở thành đứa trẻ mồ côi!

An Bình nhìn thấy cô, cố gắng cử động, nhưng bị An Đào vội vàng giữ chặt lại.

“Ba đừng động đậy, ba thấy khó chịu chỗ nào không? Con xin lỗi, dạo này không ở bên chăm sóc ba được.”

“Biết rồi! Con phải đi làm Tiểu Trần nói hết với ba rồi.”

An Bình nhắc đến Tiểu Trần, An Đào mới sực nhớ ra cô đâu có thuê hộ lý. Nghe ba nói mấy câu, An Đào cuối cùng cũng hiểu ra, hộ lý này là do Tần Tranh sắp xếp.

Cũng chính anh ta đã bảo hộ lý nói với ba rằng cô đang bận đi làm, nên tạm thời không qua thăm được.

“Vất vả cho con rồi.”

An Bình xót xa, cô con gái được ông cưng chiều từ nhỏ, giờ lại phải bôn ba kiếm tiền chữa bệnh cho ông.

An Đào ra sức lắc đầu, trong lòng vừa muốn khóc vừa muốn cười. Khoảnh khắc này, cô thực sự cảm kích Tần Tranh it nhất anh ta cũng không để ba cô biết sự thật. Không để ba cô biết rằng, cô đang vì món nợ kia mà bán thân trả nợ.

13

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.