TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 192
Chương 191: Con người rồi cũng phải trưởng thành

Nhà họ Bạch đang rối như tơ vò, còn tình cảnh của Bạch Vị Ương cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Viện Phiên Dịch lập tức gọi cô lên nói chuyện. Dù cô khẳng định chắc chắn người trong ảnh không phải mình, nhưng phía viện vẫn quyết định cho cô tạm nghỉ hai tháng.

Khi rời khỏi Viện Phiên Dịch, Bạch Vị Ương nghe thấy có người đứng sau lưng thì thầm bàn tán.

“Thấy chưa, chính là cô ta đấy. Mấy hôm trước còn có người đến tận đây mắng chửi cô ta, không ngờ lại có chuyện với anh trai ruột! Thật ghê tởm.”

“Thôi đừng nói nữa, tôi nghe mà buồn nôn. Nhìn mặt mũi thì ngây thơ trong sáng, ai ngờ!”

Bạch Vị Ương rất muốn bước tới tranh luận rõ ràng với bọn họ, nhưng nhìn lại bức ảnh kia người trong ảnh thực sự quá giống cô. Cô có nói không phải, thì có bao nhiêu người chịu tin đây?

Cô cúi đầu, bước nhanh ra ngoài thì điện thoại bất ngờ đổ chuông.

Nhìn màn hình hiển thị cái tên Hình Gia Ngôn, Bạch Vị Ương hơi sững người.

“Alo?”

“Cô có thể chứng minh người trong bức ảnh đó không phải cô không?”

Câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi của Hình Gia Ngôn khiến Bạch Vị Ương chớp mắt, sau đó dứt khoát trả lời: “Có thể.”

“Nếu vậy, tôi có thể giúp cô kiện đám truyền thông vu khống kia. Cô có cần không?”

“...”

Chỉ trong khoảnh khắc, những u ám đè nặng trong lòng Bạch Vị Ương như tan biến hết.

Có người tin cô. Dù không rõ ràng mối quan hệ giữa cô và Bạch Trình An, nhưng Hình Gia Ngôn vẫn tin người trong ảnh không phải là cô, thậm chí còn chủ động đề nghị giúp đỡ.

Địa vị của Hình Gia Ngôn trong lòng Bạch Vị Ương lập tức trở nên quan trọng hơn. Những người bạn như vậy, cả đời có thể gặp được mấy người chứ?

Cô cảm thấy mình thật may mắn, bởi cô đã có hai người một là Hàn Tử Mục, người kia chính là Hình Gia Ngôn.

“Cảm ơn anh, nhưng tôi nghĩ mình cần suy nghĩ thêm một chút.”

“Được. Nếu cô cần bất cứ điều gì, cứ gọi cho tôi.”

Nói rồi, Hình Gia Ngôn còn bổ sung thêm một câu: “Không tính phí tư vấn đâu.”

Bạch Vị Ương bật cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Đây rõ ràng là vu khống, cô chẳng có gì phải sợ cả. Nếu không được, thì kiện thẳng chúng nó!

Tại văn phòng tổng giám đốc Tập đoàn Lăng Thị, Lăng Túc nhìn chằm chằm những tin tức đang ngày càng lan rộng trên Weibo, khóe miệng liên tục nhếch lên đầy giễu cợt.

“Thiếu gia, giờ phải làm sao đây?” Ngô Đồng sốt ruột đến mức như ngồi trên đống lửa.

Mẹ kiếp, đám phóng viên này mù hết rồi sao? Người phụ nữ trong ảnh mà là thiếu phu nhân à? Thiếu phu nhân mà tầm thường thế này sao? Thật sự vì câu view mà ngay cả liêm sỉ cũng vứt sạch rồi!

Lăng Túc dùng ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, chậm rãi nói: “Gọi luật sư tới cho tôi.”

“Hay quá! Kiện bọn chúng tội phỉ báng đi. Dám phá hoại danh dự của thiếu phu nhân như vậy, đúng là chán sống rồi!”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt sắc bén của Lăng Túc lập tức quét tới, khiến Ngô Đồng sợ đến nín bặt.

“Cậu trung thành với thiếu phu nhân lắm sao?”

“Không phải vậy, thiếu gia! Danh dự của thiếu phu nhân chính là danh dự của ngài mà.” Ngô Đồng lập tức nghe ra được ẩn ý trong câu nói, vội vàng giải thích.

Lăng Túc mặt không biểu cảm, khẽ vuốt cằm: “Tổ chức họp báo đi, ném Đường Kiều ra làm vật hy sinh. Gửi thư cảnh cáo pháp lý cho tòa soạn đầu tiên đăng tin.”

Ngô Đồng kinh hãi: “Thiếu gia, nhưng quân cờ Đường Kiều này!”

“Quân cờ không biết nghe lời, chỉ có thể bỏ.” Lăng Túc xoay ghế lại, đưa lưng về phía Ngô Đồng, dứt khoát ra lệnh.

Ngô Đồng lập tức hiểu ý, gật đầu: “Thiếu gia, tôi sẽ làm ngay.”

Tập đoàn Bạch Thị

“Rầm!” Một tiếng vang lớn, chiếc điện thoại di động bị đập nát thành từng mảnh.

Bạch Trình An giận đến mức nghiến răng: “Đám phóng viên chết tiệt này, đúng là ăn gan hùm mật gấu, vì câu view mà dám moi ra loại tin tức này!”

Trợ lý tổng giám đốc nhìn mảnh điện thoại vỡ vụn dưới chân, run rẩy lên tiếng: “Bạch tổng, hay là mời luật sư vào cuộc đi. Loại tin tức này là đòn giáng mạnh không chỉ vào danh tiếng của ngài mà còn ảnh hưởng tới cả Tập đoàn Bạch Thị.”

“Luật sư?”

Bạch Trình An lắc đầu, chuyện này chỉ trị phần ngọn chứ không trị được tận gốc. Đúng lúc đó, chuông điện thoại bàn vang lên. Hắn liếc nhìn màn hình hiển thị, ra hiệu cho trợ lý ra ngoài.

“Alo, ba?”

“Gọi di động cho con mãi không được là sao?”

“Con tắt máy rồi.” Bạch Trình An tùy tiện bịa một lý do.

“Trình An, con đã xem hết tin tức trên mạng chưa? Một chuyện nhỏ mà bị làm ầm lên như vậy, còn kéo cả em gái con vào. Con còn thấy việc mình làm là đúng sao?”

Bạch Trình An im lặng, không nói gì.

“Em gái con trong sạch như vậy, bây giờ lại bị hủy hoại thanh danh chỉ vì một người đàn bà không liên quan. Con nỡ lòng sao?”

Nói xong, Bạch Cư Chính lập tức cúp máy. Ông biết rõ điểm yếu của con trai chính là Bạch Vị Ương. Chỉ cần nắm được điểm này, mọi chuyện đều dễ giải quyết.

Khuôn mặt Bạch Trình An thoáng hiện lên vẻ tức giận xen lẫn bất lực. Nhưng hắn không thể không thừa nhận Bạch Cư Chính nói đúng.

Hắn có thể mặc kệ người đời sỉ nhục mình, nhưng tuyệt đối không thể để ai vấy bẩn Bạch Vị Ương. Xã hội này luôn khoan dung với đàn ông, nhưng lại hà khắc với phụ nữ.

Nếu cái mác lσạи ɭυâи thực sự gắn lên người Vị Ương, thì sự nghiệp, danh tiếng, thậm chí là hôn nhân của cô sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Bạch Trình An châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, trong đầu vang lên lời nói của Vị Ương.

“Con người rồi cũng phải trưởng thành. Em biết lời này từ em nói ra có phần không thích hợp, nhưng anh à, nếu cứ mãi không chịu buông bỏ, sẽ khiến rất nhiều người tổn thương.”

Vị Vị, anh chưa từng nghĩ sẽ để em bị tổn thương. Điếu thuốc cháy gần hết, tàn thuốc nóng rát đến ngón tay, Bạch Trình An dứt khoát dập tắt.

Cho dù hắn yêu cô sâu đậm đến đâu, cũng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn cô bị hủy hoại.

Bạch Trình An nhấc điện thoại nội bộ: “Chuẩn bị cho tôi một buổi họp báo, tiện thể mua cho tôi cái điện thoại mới.”

Bạch Vị Ương trở về nhà, mệt mỏi ngã xuống giường. Lúc rời khỏi Viện Phiên Dịch, cô vẫn giữ lưng thẳng tắp. Ngần ấy năm sống trong gia đình đó đã dạy cô rằng, dù trong lòng có bao nhiêu đau đớn, cũng phải giữ thể diện trước mặt người ngoài.

Nhưng giờ đây cô thực sự quá mệt mỏi. Không chỉ là mệt về thể xác, mà còn là mỏi mệt trong tâm hồn.

Cô phải giải thích chuyện này với Lăng Túc thế nào đây? Chuyện bức ảnh trước vừa mới giải quyết xong, giờ lại dính đến scandal lσạи ɭυâи? Dù có mười cái miệng, cô cũng không biết phải nói sao cho rõ.

Huống hồ cô thực sự từng thích Bạch Trình An. Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, do dự không biết có nên gọi cho anh không. Nhưng nếu gọi rồi, cô biết phải mở lời thế nào?

“Thiếu phu nhân?” Giọng của Tề Nguyệt vang lên ngoài cửa.

“Có chuyện gì?” Bạch Vị Ương mở cửa.

“Thiếu gia gọi điện bảo thiếu phu nhân bật xem livestream trên mạng.”

Bạch Vị Ương nhíu mày: “Tại sao phải xem?”

“Thiếu gia không nói.”

Tề Nguyệt nói xong liền quay người xuống lầu, để lại Bạch Vị Ương đứng ngẩn ngơ trước cửa.

Anh ta kêu cô xem livestream, sao không trực tiếp gọi điện cho cô mà phải thông qua Tề Nguyệt?

Lăng Túc đang giận sao?

Bạch Vị Ương cắn nhẹ môi, khẽ thở dài một hơi rồi mở laptop lên mạng. Trên màn hình, cố vấn pháp lý của Tập đoàn Lăng Thị mặc bộ vest đen chỉnh tề, đang nghiêm nghị tổ chức buổi họp báo.

Bên dưới là hàng loạt phóng viên ngồi kín chỗ, rõ ràng toàn bộ truyền thông trong thành phố đều nhận được thư mời.

“Thưa các vị, tôi được tổng giám đốc Lăng ủy quyền, mời các bạn truyền thông tới đây, đồng thời mua bản quyền livestream để làm rõ một việc với công chúng.”

“Có phải là chuyện phu nhân Lăng và anh trai cô ấy lσạи ɭυâи không?”

12

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.