TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 181
Chương 180: Sự tàn nhẫn của số phận

Nếu Tần Tranh biết được những gì Lăng Túc đang nghĩ lúc này, chắc chắn sẽ vỗ tay khen ngợi, tiếc rằng anh ta hiện đang vô cùng bận rộn.

"Tần tổng, đến bệnh viện rồi."

Tần Tranh bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà khu nội trú: “Lầu mấy?”

"ICU ở tầng ba, thiếu gia."

“Đi thôi.”

Vừa bước ra khỏi thang máy, không khí nặng nề liền ập đến. Tần Tranh bước đến quầy y tá, nhếch môi nở một nụ cười.

Cùng lúc đó. An Đào lê đôi chân mệt mỏi bước xuống khỏi xe buýt. Cô vừa đói vừa kiệt sức. Cả một tuần liền, cô bị từ chối hết chỗ này đến chỗ khác, không kiếm nổi lấy một công việc. Đến cả làm công nhân rửa xe, cô cũng đã thử, vậy mà vẫn có kẻ hèn hạ đứng sau phá hoại.

Tần Tranh! Anh thật sự muốn tôi không còn đường sống sao?! Anh cứ chờ đấy, tôi An Đào tuyệt đối không khuất phục trước anh!

Đèn thành phố rực rỡ trong màn đêm, ánh sáng hắt lên gương mặt gầy gò tái nhợt của cô gái. Hành lang bệnh viện vắng lặng kéo dài tít tắp, ánh đèn u ám khiến mỗi bước chân cô nặng như đeo đá.

Chi phí ICU mỗi ngày mấy vạn tệ, đã hơn một tháng trôi qua. Số tiền lần trước Tần Tranh ném xuống để trả viện phí, chắc cũng đã gần cạn rồi.

Sau đó thì sao? Bán nhà à? Nhưng bán nhà rồi, cô và bố cô biết ở đâu?

An Đào thở dài nặng nề, chiếc bóng nhỏ bé trên sàn nhà như oằn xuống dưới sức nặng của số phận.

Cô vỗ vỗ mặt mình, tự cổ vũ bản thân: "Cố lên! Trời không tuyệt đường sống. Ít nhất hôm nay phải qua được đã!"

Thang máy chậm rãi đi lên, “đinh” một tiếng, dừng lại ở tầng ba. Cửa thang mở ra.

“Cô An, cô đến đúng lúc lắm, chúng tôi đang định đi tìm cô.”

Tim An Đào khựng lại, thiếu chút nữa nhảy khỏi l*иg ngực.

Một lớp mồ hôi lạnh tức thì túa ra sau lưng. Không ổn rồi!

Nói thật, điều cô sợ nhất chính là y tá gọi mình lại, bởi thường chỉ có hai lý do: một là bệnh của ba có vấn đề; hai là thúc giục viện phí.

Dù không cam lòng, cũng phải đối mặt.

An Đào cắn răng bước lên trước: “Y tá, tìm tôi có chuyện gì vậy?”

“Chiều nay bên khu nội trú có người tới kiểm tra, toàn bộ tiền đặt cọc của ông An đã dùng hết sạch vào buổi chiều nay rồi. Nếu cô không thể tiếp tục đóng thêm, chúng tôi sẽ phải chuyển ông An ra khỏi phòng ICU. Đây là bảng chi phí mỗi ngày của ông ấy, cô xem qua đi.”

An Đào nhận lấy, liếc nhìn con số khổng lồ ở cuối trang, trong lòng thầm mắng một câu: Mẹ nó, cướp tiền chắc!

“Y tá, chuyện tiền bạc tôi sẽ nghĩ cách. Xin bệnh viện du di cho tôi thêm hai ngày, tôi sẽ cố gắng nộp tiền sớm nhất có thể.”

“Xin lỗi cô An, tôi cũng muốn giúp cô, nhưng bệnh viện có quy định. Theo nguyên tắc, bắt đầu từ chiều nay, tất cả trị liệu của ông An phải dừng lại. Cô vẫn nên mau chóng đi đóng tiền đi thì hơn.”

An Đào bắt đầu run rẩy, không thể kiềm chế nổi. Cô biết rất rõ, trong thẻ ngân hàng của mình chỉ còn vỏn vẹn ba nghìn tệ. Số tiền ấy, đến một đêm cũng không cầm cự nổi.

“Cô y tá, xin hãy thông cảm một chút. Ngày mai tôi nhất định mang tiền đến.”

“Cô An, bệnh viện không phải tôi mở. Tôi cũng rất thông cảm cho cô, nhưng mà.” Y tá khó xử cười gượng một tiếng, rồi quay người rời đi.

An Đào mờ mịt đứng trong hành lang yên tĩnh, một lần nữa nhắm mắt lại. Sau đó cô cố gắng gượng lên một nụ cười, bước vào căn phòng bệnh quen thuộc.

Vừa đẩy cửa bước vào, ngẩng đầu nhìn một cái, toàn thân An Đào như bị điện giật, tóc gáy dựng đứng.

Trên giường bệnh trống không. Ba cô đâu? Ông đã đi đâu rồi?

Cơn giận trong lòng cô như bị châm lửa, ánh mắt khinh miệt của thiên hạ, sự từ chối vô tình, nỗi đau vì không có tiền viện phí tất cả đều không bằng chiếc giường trống trước mắt này khiến cô sụp đổ hoàn toàn.

Cô như phát điên lao ra ngoài, túm chặt lấy cô y tá vừa đi ngang qua, gằn giọng giận dữ: “Ba tôi đâu? Các người đưa ba tôi đi đâu rồi?!”

Cô y tá nhỏ bị ánh mắt lạnh như băng của cô dọa sợ: “Tôi… Tôi…”

“Nói! Ba tôi đâu?”

“Mình cô không nộp được tiền, làm khó người ta y tá làm gì?” Một giọng nam lạnh lẽo vang lên phía sau, âm điệu u ám.

Toàn thân An Đào chấn động, bàn tay cũng vô thức buông ra.

Cô chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cười lạnh: “Là anh sai người đuổi ba tôi ra khỏi ICU?”

“Cô An, tôi không rảnh tới mức đó.”

Bóng dáng cao lớn, thẳng tắp của Tần Tranh đứng trong vùng sáng lờ mờ, hai tay đút túi quần tây, dáng vẻ nhàn nhã nhưng vẫn toát ra khí chất cao quý và lịch thiệp đến không thể diễn tả bằng lời.

“Tôi đến là để nhắc cô An, thời hạn bảy ngày đã đến, cô nên trả tiền rồi.”

Trả tiền? Đầu óc An Đào trống rỗng trong vài giây, rồi mới nhớ ra: cô và anh ta đã thỏa thuận, cứ bảy ngày trả một lần, tổng cộng một trăm hai mươi hai lần.

An Đào khó nhọc mấp máy môi: “Anh Tần, hiện tại tôi thật sự không có tiền, nhưng tôi nhất định sẽ trả. Anh có thể nới cho tôi chút thời gian không?”

“Nới à?”

Khóe môi Tần Tranh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Bệnh viện không thu được phí thì chuyển bệnh nhân đi; cô nói xem nếu tôi không đòi được tiền, thì nên xử lý cô thế nào đây?”

An Đào cắn chặt môi, từng chữ như bật ra từ kẽ răng: “Tần Tranh, đừng ép người quá đáng. Nếu không phải anh giở trò sau lưng, tôi đã có thể kiếm tiền để trả cho anh rồi.”

“Vậy sao?”

Gương mặt vốn dĩ luôn không biểu lộ cảm xúc của Tần Tranh khẽ cau mày: “Cô An chắc là quên mất, trong thỏa thuận của chúng ta chỉ nói đến việc trả tiền, nhưng đâu có quy định tôi không được cản cô đi tìm việc đâu.”

“Anh.”

An Đào thực sự muốn mắng to một câu: Đồ khốn, anh đang đùa giỡn tôi đấy à? Nhưng lý trí lại nhắc nhở cô: Đừng kích động. Không thể kích động.

Ánh mắt lạnh lẽo như sương đêm của Tần Tranh xuyên qua không gian, lạnh lẽo phủ lên người cô.

“Có vay thì phải trả đó là lẽ đương nhiên. Hôm nay tôi đến, chỉ để nói với cô một câu: nếu hôm nay cô không trả tiền, thì hôm nay ông An cũng đừng mong quay lại phòng ICU.”

Lời của người đàn ông khiến tim An Đào co rút dữ dội, trong lòng bỗng chốc dấy lên một nỗi sợ không tên. Người đàn ông trước mặt quá lạnh lùng, quá kiêu ngạo, khí thế quá mạnh mẽ mạnh đến mức chỉ cần anh ta nhẹ nhàng động ngón tay, cũng đủ khiến cô không còn đường lui.

An Đào không khỏi hối hận vì sự ngây thơ trước đây của mình. Sớm biết người đàn ông này khó đối phó như thế, cô đã chẳng dám động đến kế hoạch đó. Quả là mưu không thành còn mất cả chì lẫn chài.

Tần Tranh nhấc mi mắt lên, lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, giọng nói đột ngột trở nên lạnh như băng: “Bất kỳ ai từng lợi dụng tôi, kết cục đều không tốt đẹp gì. Cô An đã có gan làm vậy, tôi cũng hy vọng cô chịu nổi cơn giận của tôi.”

“Anh muốn thế nào?” Khi sợ hãi đến cùng cực, con người ta sẽ dũng cảm hơn. An Đào lấy hết can đảm tiến lên một bước.

Một thiếu gia quyền quý như anh ta chịu hạ mình đến tận bệnh viện để đòi nợ, chẳng phải chỉ để khiến cô mất mặt sao? Vì ba, cô chẳng còn gì không thể đánh đổi.

“Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ cần cô trả tiền.”

“Nhưng bây giờ tôi không có khả năng trả.”

An Đào ngẩng cao gương mặt nhỏ nhắn, ánh mắt kiên quyết: “Ra điều kiện đi, tôi phải làm gì thì anh mới hài lòng?”

Tần Tranh bật cười lạnh: “Điều kiện của tôi chính là trả tiền.”

“Má nó, anh chặn hết mọi con đường kiếm tiền của tôi, tôi lấy gì trả cho anh hả?”

An Đào gào lên: “Không hiểu tiếng người à? Ra điều kiện của anh đi, muốn tay hay chân, cứ lấy! Tôi mà chớp mắt một cái, tôi không mang họ An nữa!”

Ba từng nói với cô: Con à, gặp chuyện đừng sợ, cùng lắm là liều mạng một phen. Trong giới lăn lộn, ác sợ người liều, người liều sợ kẻ không cần mạng.

Một kẻ chẳng còn gì để mất ngay cả ma quỷ cũng phải nhường ba phần. Khóe mắt trái của Tần Tranh đột nhiên giật một cái, nét quyết tuyệt và cứng đầu trên khuôn mặt cô gái khiến anh thấy chướng mắt.

Anh bước lên một bước, từ trên cao nhìn xuống cô, rồi đưa tay ra, siết chặt lấy chiếc cằm nhỏ nhọn của cô.

“Không ngờ, hóa ra cô lại là một con nhím nhỏ.”

“Phải, bị dồn đến đường cùng thì biết cắn người đấy.” An Đào không chút sợ hãi, trừng mắt nhìn lại: “Tha cho ba tôi, anh muốn gì tôi cũng chịu.”

“Cô sảng khoái vậy, thì tôi cũng cho cô sảng khoái.”

Tần Tranh lạnh lùng nói: “Một là đi bán ở hộp đêm, hai là làm người hầu cho tôi. Chọn một.”

“Làm người hầu cho anh, có tiền không?”

“Có. Bán một lần được bao nhiêu, thì làm cu-li một ngày được bấy nhiêu. Cho đến khi trả hết nợ.”

Những lời nhục nhã ấy anh ta thốt ra không chút cảm xúc, lạnh lẽo tàn nhẫn. An Đào nén cơn đau nhức từ chiếc cằm bị siết chặt, nghiến răng hỏi: “Làm người hầu đó, không bao gồm việc lên giường với anh chứ?”

Tần Tranh lập tức hất tay ra, như thể cực kỳ ghê tởm, lấy khăn giấy ra lau tay: “Tôi chưa bao giờ đυ.ng vào loại đàn bà đi bán thân vì bẩn.”

Anh bẩn thì có đấy! An Đào nghiến răng tức tối: “Được, tôi chọn cái sau.”

“Bắt đầu từ ngày mai.”

Tần Tranh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói chậm rãi vang lên: “Cô An, tôi hy vọng sáng thứ Hai, năm giờ đúng, đầu giường tôi sẽ có sẵn sữa nóng và trứng ốp-la. Sữa không được quá nguội cũng không được quá nóng. Trứng phải giòn bên ngoài, mềm bên trong.”

Nói xong, anh lướt ngang qua cô, đi thẳng không hề quay đầu lại. Cũng mong cô chịu nổi toàn bộ cơn giận của tôi.

“Đồ họ Tần kia, ba tôi đâu rồi?” An Đào vội vàng đuổi theo.

14

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.