TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 178
Chương 177: Đợi anh lâu lắm rồi sao

Bạch Vị Ương vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy Lăng Túc đang từ ngoài bước vào.

“Buổi sáng không ăn sáng mà đi làm, em muốn làm hỏng dạ dày của mình sao?”

Lăng Túc đi tới, trực tiếp kéo tay Bạch Vị Ương, cùng cô ngồi xuống bàn ăn.

“Ăn đi.”

Bạch Vị Ương cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh, tinh thần anh có vẻ không tốt lắm là vì quá mệt sao?

“Có chuyện gì vậy?”

Bạch Vị Ương lắc đầu, cúi xuống nhìn bữa sáng trước mặt.

“Tối qua đột nhiên có chút việc, không kịp nói với em. Em đã đợi anh lâu lắm rồi phải không?”

Bạch Vị Ương muốn nói rằng cô đã đợi rất lâu, trong lòng cũng có nhiều nghi vấn muốn hỏi anh.

Nhưng cô chỉ khẽ nhếch môi cười, lắc đầu: “Không lâu lắm đâu.”

Nói xong, cô bắt đầu ăn lấy ăn để. Chẳng mấy chốc sẽ phải đi làm rồi. Lăng Túc cảm thấy Bạch Vị Ương có gì đó không bình thường, nhưng lại không nói rõ được là điều gì. Mãi cho đến khi cô đi làm, còn anh lên lầu nghỉ ngơi, lấy điện thoại ra.

Vừa mới nằm xuống, anh đã bật dậy ngay. Tối qua Bạch Vị Ương đã gọi điện cho anh? Mà cuộc gọi lại hiển thị là đã nhận? Ai nghe máy?

“Ngô Đồng!”

Ngô Đồng lập tức xuất hiện ở cửa: “Thiếu gia.”

“Tối hôm qua, ngoài Cố Gia, còn ai ở đó nữa?”

Ngô Đồng nghĩ một lúc, có vẻ không tình nguyện nói ra cái tên kia: “Còn có Mạn Thanh tiểu thư.”

Ánh mắt Lăng Túc lập tức nheo lại Mạn Thanh?

Tối qua anh từ Lăng trạch bước ra, đầu óc gần như chỉ còn lại thù hận và khát vọng hủy diệt, căn bản không để ý đến ai đang ở đó cả.

Không ngờ Mạn Thanh lại có mặt ở chỗ Cố Gia? Vậy thì cuộc gọi đó, rất có thể là do cô ta nghe! Giờ thì anh đã biết Bạch Vị Ương khác lạ ở đâu rồi lúc sáng cô có nhìn anh, nhưng ánh mắt ấy chưa một lần nhìn thẳng vào mắt anh. Cô đang suy nghĩ điều gì? Trong cuộc điện thoại đó, Mạn Thanh đã nói gì với cô?

“Bạch tổng, hiện nay có rất nhiều công ty muốn hợp tác với chúng ta, đây là danh sách những đối tác đã được sàng lọc kỹ càng, ngài có thể xem qua một chút.”

Bạch Trình An gần đây vô cùng bận rộn, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn. Anh chỉ liếc mắt nhìn tập tài liệu dày cộp trên bàn, chẳng mấy hứng thú.

“Không cần thiết. Bạch thị không cần hợp tác với công ty nào khác cả.”

Người mang tài liệu tới là phó tổng của Bạch thị. Trước đây khi Bạch Trình An còn thiếu kinh nghiệm dù đã làm tổng giám đốc, chính vị phó tổng này là người đã dìu dắt anh, giúp anh nhanh chóng thích nghi với vai trò lãnh đạo. Thấy anh không mấy bận tâm, vị phó tổng không rời đi mà trở nên nghiêm túc hơn.

“Bạch tổng, việc kiểm soát rủi ro của công ty luôn là chuyện vô cùng quan trọng. Hiện tại Bạch thị nổi tiếng nhờ vào Liên Võng Phụ, tôi cho rằng đã đến lúc hợp tác với các công ty khác để phát triển thêm những dự án mới.”

“Bạch tổng, không thể bỏ tất cả trứng vào cùng một giỏ.”

Bạch Trình An liếc mắt nhìn ông ta. Có lẽ trước đây, anh còn cảm thấy những lời của vị phó tổng này có lý, nhưng bây giờ, anh không còn cần ai dạy mình phải làm gì nữa.

Bạch thị có được thành tựu hôm nay là nhờ vào tay anh chèo lái. Bản lĩnh của anh, nào đến lượt người khác chỉ trỏ?

Tuy nhiên, Bạch Trình An cũng không nói gì, chỉ gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ xem qua.”

Đợi phó tổng rời đi, Bạch Trình An cầm lấy xấp tài liệu, lật qua một cách hờ hững.

“Mấy cái công ty lộn xộn gì đây, cũng xứng để hợp tác với chúng ta? Ừm?”

Anh rút ra một tập hồ sơ, ánh mắt dần hiện lên sự hứng thú. Đó là một công ty nước ngoài tên Âu Long, đã có thành công nhất định trong vài dự án mà trùng hợp thay, tất cả đều đúng lĩnh vực anh quan tâm.

Bạch Trình An chăm chú xem xét thông tin, càng đọc càng cảm thấy như mình vừa đào được vàng. Anh lập tức nhấn đường dây nội bộ: “Đi điều tra công ty Âu Long, tôi muốn một bản báo cáo chi tiết hơn.”

Đầu tư đa dạng không phải chuyện xấu. Anh nghĩ, nếu có thể hợp tác với một công ty như thế, Bạch thị biết đâu sẽ bước lên một tầm cao mới.

Đến khi đó, Distance Network thì là cái gì chứ?

“Bạch thị đã bắt đầu điều tra Âu Long.”

“Học trưởng, lần này trông cậy vào anh đấy.”

“Yên tâm, công ty Âu Long đủ sức qua mặt bất cứ cuộc điều tra nào. Dù điều tra kỹ tới đâu, kết quả cũng sẽ là một bảng thành tích hoàn mỹ. Tôi dám cam đoan, sau khi điều tra xong, Bạch thị chỉ càng thêm tin tưởng.”

Đầu dây bên kia, Lăng Túc cong môi cười: “Vậy thì, làm phiền học trưởng rồi.”

Công ty Âu Long chính là cái bẫy do Lăng Túc nhờ học trưởng Tưởng dựng nên. Tốn không ít thời gian chuẩn bị từ sớm, nhưng tất cả đều rất đáng.

Đây là kế hoạch được thiết kế riêng, dựa trên sở thích đầu tư của Bạch Trình An, điều chế trúng tâm lý và quả nhiên, đã lọt vào mắt anh ta.

Mọi thứ đều đang tiến triển suôn sẻ, chỉ trừ! Nụ cười trên môi Lăng Túc chậm rãi tan biến, ánh mắt rơi xuống chiếc điện thoại trên bàn. Cuộc gọi hôm đó, quả nhiên là do Mạn Thanh nhận. Cô ta nói khi ấy bên ngoài không có ai, sợ người gọi có chuyện gấp nên mới giúp anh nghe máy.

Mạn Thanh đã rất thành khẩn xin lỗi anh, nói rằng cô ta chỉ có ý tốt, trong điện thoại cũng không hề nói gì với Bạch Vị Ương, chỉ sợ cô ấy sẽ hiểu lầm. Nhưng tại sao Bạch Vị Ương lại không hỏi gì cả? Cô ấy tại sao thậm chí không nhắc đến cuộc điện thoại đó?

Ánh mắt Lăng Túc dần lạnh lại. Vào thời điểm này, anh không thể để Bạch Vị Ương tiếp tục suy nghĩ lung tung. Anh phải suy tính cẩn thận nên giải thích thế nào để có thể xua tan sự nghi ngờ trong lòng người phụ nữ kia.

Lúc làm việc, Bạch Vị Ương luôn cố gắng không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng. Nhưng sau giờ làm, khi sự tập trung không còn nữa, cô không thể tránh khỏi lại nghĩ về cuộc gọi đêm đó.

Cô biết rõ nghi ngờ chính là liều thuốc độc gϊếŧ chết cảm xúc giữa vợ chồng. Cô không muốn mình suy nghĩ nhiều. Nhưng nửa đêm, chồng không về, gọi điện lại là một người phụ nữ nghe máy, còn nói năng mập mờ.

Bạch Vị Ương thật sự rất phiền muộn. Chuyện như vậy, đổi lại là bất kỳ người phụ nữ nào, e rằng cũng sẽ có chút cảm giác khó chịu, phải không?

“Không thể như thế được!”

Cô không vội về nhà mà ghé vào một quán cà phê, ngồi đó muốn để đầu óc bình tĩnh lại.

Điện thoại reo. Bạch Vị Ương liếc nhìn, là Hàn Tử Mộc gọi đến.

“Bảo bối Vị Vị, có nhớ anh không đây?”

Giọng nói tếu táo quen thuộc của Hàn Tử Mộc khiến tâm trạng cô nhẹ đi không ít.

“Anh còn chưa về nước sao?”

“Đừng nhắc nữa, nhưng cũng sắp rồi. À đúng rồi, lần này xong việc anh định tự thưởng cho mình nửa tháng nghỉ phép, tha hồ mà mua mua mua, dạo dạo dạo đến lúc đó em phải đi với anh đấy!”

Bạch Vị Ương bật cười: “Được rồi, anh muốn đi đâu mua, em đều theo.”

“Đó mới đúng là người anh yêu chứ! Nhớ dọn dẹp công việc cho gọn, đừng để đến lúc đó còn bận tâm suy nghĩ lung tung.”

Hai người trò chuyện thêm một lúc, Bạch Vị Ương mới cúp máy. Cô cười lắc đầu, lấy sổ ghi chép công việc ra xem lại tiến độ của mình.

Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại. Một bản dịch đã hoàn thành không khó lắm, là một tài liệu học thuật về tâm lý học, dịch sang tiếng Ý. Cô nhớ rất rõ mình chỉ mất hai, ba ngày là hoàn thành xong. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc, chính là cái tên người ủy thác Mạn Thanh.

13

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.