TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 165
Chương 164: Ngày này cuối cùng cũng đã đến

“Được, đến lúc đó tôi sẽ tới.”

Lăng Túc nói xong thì cúp máy, vẫn cầm điện thoại trong tay, đứng thêm một lúc lâu ngoài ban công.

Căn hộ của Mạn Thanh đã sắp xếp xong xuôi căn hộ cao cấp trang bị đầy đủ, mọi thứ đều hoàn hảo. Cô nói mình ở Đế Đô không quen ai, muốn mời anh đến chơi một chút, cũng xem như tiệc mừng tân gia.

Lăng Túc không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn. Dù sao xét cả về tình lẫn lý, anh đều nên quan tâm đến Mạn Thanh đôi chút. Dù giữa họ đã từng xảy ra chuyện gì, thì cô vẫn là người từng giúp đỡ anh.

Anh khẽ thở ra một hơi, rồi quay người trở lại văn phòng.

Bạch Vị Ương đã không còn ở đó.

Điện thoại của anh “ting” một tiếng nhẹ.

“Không làm phiền anh nữa, em đi trước đây. Tối nay về sớm một chút nhé, em nấu món ngon chờ anh.”

Chỉ từ một dòng tin nhắn, Lăng Túc dường như có thể nghe thấy giọng nói mềm mại, pha chút ngượng ngùng của cô.

Đây là lần đầu tiên, cô chủ động bảo anh về nhà sớm. Lăng Túc cúi đầu, gửi một tin nhắn đáp lại:

“Món anh muốn ăn nhất, em biết mà. Chuẩn bị sẵn đi, đợi anh.”

Gửi xong, ánh mắt anh lại lướt qua tấm ảnh trên bàn, ánh nhìn chợt trở nên lạnh băng.

“Ngô Đồng, điều tra giúp tôi camera giám sát đêm đó, từ đúng góc độ này. Cả danh sách những người có quen biết với Bạch Vị Ương trong số khách đến nghỉ dưỡng hôm đó.”

“Vâng, thiếu gia.”

Lăng Túc ngồi xuống sau bàn làm việc, những ngón tay thon dài gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, rồi ấn nút nội tuyến.

“Gọi An Đào lên văn phòng tôi.”

Trong lòng An Đào lúc này rối như tơ vò. Nếu không phải vì muốn giữ hình tượng, thì khuôn mặt cô lúc này đã vặn vẹo không chịu nổi.

Tại sao Lăng Túc lại gọi cô? Rõ ràng cô đã định từ bỏ nhiệm vụ này rồi mà, tại sao đột nhiên lại bị gọi lên? An Đào không đoán nổi, lòng nóng như lửa đốt, nhưng gương mặt vẫn giữ được vẻ vô tội thường ngày, gõ cửa văn phòng.

“Mời vào.”

An Đào đẩy cửa bước vào, thấy Lăng Túc vẫn bình thản ngồi sau bàn làm việc.

“Dưới sàn, dọn sạch đi.”

An Đào sững người một chút, rồi bất ngờ thở phào nhẹ nhõm thì ra là kêu cô dọn mấy ly cà phê rơi lúc nãy sao? Mẹ kiếp, làm cô sợ muốn chết! Không nói sớm một chút được à?

An Đào lập tức ngồi xuống, bắt đầu dọn dẹp. Động tác dứt khoát nhanh nhẹn, trong lòng chỉ muốn mau chóng thu dọn xong để rời khỏi đây. Bây giờ cô không còn chút hứng thú nào với việc thể hiện bản thân trước mặt Lăng Túc nữa.

“Lăng tổng, tôi dọn xong rồi, xin phép ra ngoài.”

An Đào nói xong liền định rời đi, nhưng Lăng Túc ngẩng đầu lên: “Tối nay tan ca em có bận gì không?”

An Đào dừng bước, lắc đầu.

“Tối nay đừng về vội, đi dự tiệc với tôi. Cần mang theo bạn gái, mà công ty chỉ có mình em là nữ.”

An Đào cảm thấy như đang mơ. Trước đây cô đã tốn biết bao công sức để tiếp cận Lăng Túc, lần nào cũng thất bại. Đến mức cô đã quyết định từ bỏ vậy mà giờ đột nhiên lại có cơ hội?

“Lăng tổng, cái đó sao anh không để phu nhân của anh đi cùng.”

Lăng Túc lạnh lùng liếc cô một cái: “Vợ tôi có thể thường xuyên xuất hiện ở mấy nơi như tiệc tùng xã giao sao?”

“Ồ! được ạ.”

An Đào lập tức ngoan ngoãn đồng ý, quay người bước ra khỏi văn phòng.

Phải làm sao bây giờ? Có nên nắm lấy cơ hội này không? Trong lòng An Đào bắt đầu giằng co tiệc rượu, bạn gái đây rõ ràng là một cơ hội hoàn hảo. Nếu cô muốn chia rẽ vợ chồng Lăng Túc, chỉ cần động tay một chút tại buổi tiệc, rồi để Bạch Vị Ương biết.

An Đào quay về chỗ làm, nhắm mắt lại, rồi hạ quyết tâm. Lần cuối cùng. Cho bản thân một cơ hội cuối cùng. Nếu lần này không thành cô sẽ từ bỏ nhiệm vụ này mãi mãi!

Nhưng An Đào đâu biết, sau khi cô rời đi, Lăng Túc lại gọi thêm một cuộc điện thoại.

“Tối nay, đến Tử Kim Hoa Viên. Có chuyện, tôi thấy cậu nên biết.”

Tan làm, quả nhiên An Đào được Lăng Túc đón. Anh dẫn cô đến một cửa hàng thời trang. Sau khi thay một bộ lễ phục dạ hội, Lăng Túc đưa cô tới Tử Kim Hoa Viên.

“Lăng tổng, tôi không biết mình cần làm gì!”

An Đào khẽ khàng lên tiếng, dáng vẻ yếu đuối khiến người ta xót xa. Không ít ánh mắt đã đổ dồn về phía cô. Dáng vẻ như một cọng cỏ kim tuyến yếu ớt, mảnh mai đúng kiểu mà đàn ông dễ động lòng.

Lăng Túc liếc cô một cái: “Em không cần làm gì cả, đứng cạnh tôi là được.”

An Đào hiểu rồi cô hôm nay chỉ là một vật trang trí. Quả nhiên, từ đầu đến cuối, cô không cần làm gì cả, chỉ đứng yên bên cạnh để mọi người biết rằng cô là bạn gái đi cùng của Lăng Túc.

Còn Lăng Túc mỗi lần có người đến mời rượu, đều không từ chối, cứ ly này nối tiếp ly kia, uống khiến An Đào phải kinh ngạc. Tốc độ uống như thế đến cả ba cô cũng không chịu nổi! Như cô đoán Lăng Túc uống rất nhiều rượu, chẳng bao lâu sau đã có dấu hiệu say.

“Lăng tổng? Lăng tổng?”

An Đào thấy Lăng Túc quay đầu lại, biểu cảm trên mặt không còn lạnh lùng như mọi khi, ngược lại còn có chút ngây ngô, thật sự là thảm không nỡ nhìn.

“Lăng tổng say rồi? Trên lầu có phòng nghỉ, có cần dìu Lăng tổng lên đó nghỉ ngơi không?”

Một vị quản lý bước đến đề nghị. An Đào do dự một giây, sau đó khẽ mỉm cười: “Vậy làm phiền anh.”

“Không phiền không phiền, được phục vụ Lăng tổng là vinh hạnh của tôi.”

Quản lý mặt mày tươi cười, đích thân dẫn họ lên lầu.

“Phòng này là tốt nhất, cô là bạn gái đi cùng của Lăng tổng, cô đỡ anh ấy vào đi, tôi thì không tiện.”

Quản lý liếc mắt đầy ẩn ý với An Đào, cười tủm tỉm tiễn họ vào phòng. An Đào biết rõ anh ta đã hiểu lầm, nhưng cũng không nói gì. Cô cố gắng đỡ thân thể nặng trĩu của Lăng Túc, khó khăn dìu anh đến gần giường ngủ trong phòng.

Bất ngờ, Lăng Túc không biết vướng phải thứ gì dưới chân, bất thình lình ngã nhào xuống chiếc giường mềm mại kéo theo cả An Đào đổ xuống theo.

Một cánh tay của anh vừa vặn vắt ngang eo cô. Trong phòng lập tức trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn tiếng hô hấp nặng nề của Lăng Túc vang lên. Đầu óc An Đào bắt đầu vận hành nhanh chóng. Cơ hội trời cho thế này, nếu cô không nắm bắt, vậy thì thật quá uổng phí.

“Lăng tổng, Lăng tổng, anh tỉnh dậy đi, anh đang đè lên tôi đấy!”

Không có hồi âm.

“Lăng tổng? Lăng tổng?”

Cô thử gọi thêm hai tiếng nữa, rồi cắn răng đưa tay lên bàn tay dừng lơ lửng trong không trung. Nói thật lòng, cô đúng là có chút sợ người đàn ông này. Dù đang ngủ, anh vẫn mang theo uy lực khiến người ta khϊếp vía.

“Haiz!”

An Đào khẽ thở dài, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông thật lâu, đến cả một phút, rồi mới run rẩy hạ tay xuống. Mười ngón tay cô khẽ động, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của anh, tay cô run bần bật vì sợ, lông tơ toàn thân cũng dựng đứng cả lên.

Một chiếc cúc được cởi ra l*иg ngực rắn chắc, cường tráng của người đàn ông hiện ra. Phải thừa nhận, thân hình này, đúng là không tệ.

Cúc thứ hai.

Cúc thứ ba.

Vài phút sau, áo sơ mi của Lăng Túc đã được cởi bỏ hoàn toàn. Nửa thân trên rắn rỏi lộ ra trước không khí, làn da tỏa ra ánh sáng rắn rỏi đầy hấp dẫn.

Ngay lúc ấy, người đàn ông tưởng như đã ngủ say bỗng nhiên xoay người, đưa lưng về phía cô.

Chết tiệt! Uống say rồi mà còn lăn lộn cái gì nữa.

Thế này không phải tăng độ khó cho tôi à? Chuyện này vốn dĩ cô cũng chẳng có sở trường gì, kiến thức giường chiếu ít ỏi chỉ học được từ mấy bộ phim Nhật Bản.

“Lăng Túc ngày này cuối cùng cũng bị tôi đợi được rồi. Phải nói là tôi đã tốn không ít công sức đâu đấy.”

12

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.